Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 240: Anh ấy đã đi đâu?



Sau khi đến bệnh viện, Lang An nói cho Tống Thiến biết tình hình, Tống Thiến bất đắc dĩ lắc đầu, sát trùng và vệ sinh cho cô một lần nữa rồi bôi thuốc, sau đó bảo cô về nghỉ ngơi.

Khi Thẩm Cửu rời đi, Tống Thiến vẫn không nhịn được nói: "Cửu à, dì nhỏ xem con là người một nhà, nên có chuyện gì dì cũng nói thẳng với con, vết thương của con trông rất nghiêm trọng nhưng về sau cũng không phải mỗi lần bất hòa đều đến bệnh viện được, chỉ cần con quấn lấy Dạ Âu Thần bảo nó bôi thuốc cho con là được rồi, biết không hả?"

Thẩm Cửu bị bà nói mặt đỏ đến tận mang tai: "Dì à thực xin lỗi, con sẽ nhớ kỹ, sau này nhất định sẽ không mang đến phiền phức cho dì nữa ạ."

Nghe xong câu này, Tống Thiến không còn cách nào khác nhìn cô một cái: "Con nghĩ đi đâu vậy? Không phải dì cảm thấy con mang lại phiền phức cho dì, mà là con không thể ngày nào cũng chạy đến bệnh viện bắt dì bôi thuốc cho con được, con phải bắt Dạ Âu Thần bôi thuốc giúp con, hiểu chưa hả? Phụ nữ mà, có đôi khi, vẫn nên yếu đuối một chút, không thể quá quật cường được."

Thẩm Cửu dừng một lát, Tống Thiến đang dùng cách của bà để chỉ cho cô phải đối phó với Dạ Âu Thần.

"Dì à, con..."

"Ngày đó những lời dì đã nói với con, con đừng quên nhe, tuy rằng bề ngoài Dạ Âu Thần nó trông lạnh lùng, lời nói thì ác độc, nhưng trên thực tế, nó cũng là một người có nội tâm vô cùng mẫn cảm yếu ớt, bề ngoài thật sự không giống với trong lòng nó đâu, khi đối phó với nó con phải biết nghĩ biện pháp, biết chưa?"

Nói tới đây, Tống Thiến cầm lấy tay cô: "Đừng nói với nó là cô nói những lời này cho con biết, trong lòng con nên tự hiểu, biết không?"

Sau khi nói lời tạm biệt với Tống Thiến, Thẩm Cửu trực tiếp trở về nhà họ Dạ, lúc về đến nhà cô suy nghĩ về chuyện này rất nhiều, đột nhiên cô muốn gửi tin nhắn cho Hàn Mai Linh.

Cô không có nhiều bạn bè, chỉ có một người bạn thân là Hàn Mai Linh, gần đây còn quen biết thêm Tiểu Nhan nữa.

Bây giờ trong lòng cô thật sự có rất nhiều điều tâm sự, cô muốn tìm một người để chia sẻ mấy chuyện này.

Vừa mở tài khoản Facebook của Hàn Mai Linh, động tác của Thẩm Cửu dừng lại, nhớ tới những lời Hàn Mai Linh nói với cô lúc trước, cũng không biết có nên tâm sự với Hàn Mai Linh hay không nữa? Hàn Mai Linh sẽ mắng cô sao?

Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu hít sâu một hơi, cuối cùng đặt điện thoại xuống.

Bỏ đi, cô vẫn nên làm theo con tim mình vậy.

Vì vậy, buổi trưa này Thẩm Cửu muốn tới công ty tìm Dạ Âu Thần để cùng ăn trưa, nhưng khi cô đến công ty lại phát hiện Dạ Âu Thần không có ở công ty.

Hỏi ra mới biết anh ấy đã rời công ty từ rất sớm, theo lời kể của nhân viên bảo vệ, khi cô vừa mới bước vào công ty thì Dạ Âu Thần vừa lúc rời khỏi công ty.

Sau khi biết được tin tức này, Thẩm Cửu liền lâm vào trầm tư.

Lúc đó, anh ấy bảo Lang An đưa cô rời đi, nói rằng bản thân còn phải họp.

Rõ ràng cuộc họp rất quan trọng nên mới dừng lại nửa đường nhưng tại sao anh ấy lại rời khỏi công ty? Là có chuyện gì đặc biệt quan trọng à? Còn quan trọng hơn cuộc họp sao?

Thẩm Cửu hơi tò mò, nhưng cũng không nghĩ nhiều, đi tìm Tiểu Nhan ăn cơm trưa, kết quả nguyên một buổi chiểu cũng không thấy Dạ Âu Thần quay trở lại công ty, cuối cùng Thẩm Cửu chỉ có thể một mình quay trở về nhà họ Dạ.

Vốn dĩ Thẩm Cửu còn tưởng rằng buổi tối có thể nhìn thấy anh, cho nên cô không có bôi thuốc, bởi vì trong lòng cô nhớ tới những lời của Tống Thiến nói, nghĩ rằng anh ấy có thể giúp cô.

Vì vậy, ngay từ đầu Thẩm Cửu ngồi trên ghế sô pha chờ anh về cho đến khi cô vô tình ngủ thiếp đi, đợi đến lúc cô giật mình tỉnh dậy, phát hiện căn phòng trống rỗng, không có ai cả.

Thẩm Cửu vô thức đưa tay dụi dụi mắt, Dạ Âu Thần... anh ấy vẫn chưa về sao?

Sau khi dụi mắt, cô lấy điện thoại ra xem.

Lại phát hiện gần mười hai giờ đêm rồi.

Muộn thế này...

Cô lại có thể ngủ trên ghế sofa hết mấy giờ?

Thẩm Cửu hơi lạnh, nhanh chóng đứng dậy đi tìm áo khoác mặc vào, sau đó đi ra ngoài tìm Dạ Âu Thần.

Đi một vòng phòng làm việc cũng không thấy, chỉ có thể hỏi người làm.

"Cậu hai còn chưa trở lại sao?"

Người làm nhìn thấy cô liền đáp: "Mợ hai, đã muộn như vậy, sao mợ còn chưa nghỉ ngơi?"

Nghe thấy, Thẩm Cửu mím môi hỏi lại: "Câu hỏi khi nảy tôi hỏi cô, cô còn chưa trả lời tôi."

Người làm cung kính nói: "Cậu hai còn chưa về, chắc là bận việc, đêm đã khuya, Mợ hai nên nghỉ ngơi sớm."

Nói xong, người làm lui ra ngoài.

Thẩm Cửu ngây người đứng ở nơi đó, đã muộn như vậy rồi, anh ấy vẫn chưa trở lại.

Có chuyện gấp gì cần phải giải quyết à?

Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu nhớ lại tình hình ban ngày ở công ty, từ sáng sớm anh ấy đã rời khỏi công ty, sau đó cô đợi ở công ty một buổi chiều cũng không thấy bóng dáng anh đâu, thậm chí cho tới bây giờ anh vẫn chưa về tới nhà nữa.

Hay là...Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Trái tim của Thẩm Cửu nhảy lên một nhịp, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Dạ Âu Thần.

Điện mãi nhưng cũng không liên lạc được, trong lòng Thẩm Cửu rất lo lắng, chỉ có thể gọi điện cho lang An.

Điện hết mấy cuộc mới kết nối được Lang An, giọng của Lang An hơi không rõ, như vừa bị đánh thức.

"Ai vậy?"

"Lang An, là tôi."

"...Hả? Cô là ai? Mợ, mợ hai hả?" Lúc đầu Lang An có hơi mơ hồ, sau khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Cửu, anh đột ngột tỉnh táo hẳn lên, ngay sau đó Thẩm Cửu chợt nghe bên kia có tiếng ồn xi xi sô sô, cô lịch sự để điện thoại ra một khoảng cách nhất định, một lát sau, khi cô nghe thấy điện thoại phát ra giọng của Lang An, cô mới một lần nữa đưa điện thoại di động tới bên tai.

"Xin lỗi Mợ hai, mất một chút thời gian, Mợ tìm tôi có chuyện gì?"

Nghe giọng điệu của anh, có vẻ như anh không có ở bên cạnh Dạ Âu Thần thì phải?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu cẩn thận hỏi một câu: "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu...Hôm nay cậu không có đi theo Dạ Âu Thần à?"

Nghe thấy tên của Dạ Âu Thần, Lang An như nghĩ tới cái gì đó, lập tức chột dạ.

"Mợ hai...Sao đột nhiên Mợ lại hỏi như vậy? Có vấn đề gì sao?"

"Anh...Anh ấy đến giờ vẫn chưa về nhà, tôi hơi lo lắng cho anh ấy."

"Cái gì?" Hiển nhiên Lang An cũng giật mình: "Cậu Dạ còn chưa trở về nữa à?"

"Thẩm Cửu gật đầu ừm một tiếng: "Đúng vậy, cậu có biết anh ấy đi đâu không?"

“Khốn kiếp!” Lang An không khỏi bật thốt lên một câu thô bạo: Làm sao mà cậu Dạ có thể bị cô ta quấn lấy đến bây giờ? Đây là mấy giờ rồi hả?

Câu nói này là lời oán giận của chính Lang An, tuy rằng nói nhỏ, Thẩm Cửu cũng nghe ra một chút, nhưng cũng không rõ ràng, cô chỉ có thể nghi hoặc hỏi: "Anh vừa nói cái gì?"

"Không." Tiểu Tô đột ngột phản ứng, phủ nhận: "Không có chuyện gì, Mợ hai đừng lo lắng, tôi sẽ gọi điện hỏi cậu Dạ."

"Gọi điện cho anh ấy không được."

Thẩm Cửu dừng một chút, căng thẳng cắn môi dưới của mình: "Cậu có thể dẫn tôi đi tìm anh ấy không?"

Cô rất tò mò, cả ngày hôm nay, anh ấy đi làm cái gì vậy?

"Mợ hai..." Lang An rối rắm mở miệng: "Chỉ sợ không được rồi, bây giờ quá muộn, hơn nửa trên người mợ còn có vết thương, nếu cậu Dạ biết tôi mang mợ ra ngoài chắc chắn sẽ phạt tôi mất."

"Không sao, vết thương của tôi gần như đã lành rồi, tôi chỉ hơi lo lắng mà thôi."

"Mợ hai, đừng lo lắng nữa, tôi đi tìm cậu Dạ, mợ nghỉ ngơi sớm đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.