Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 243: Rời khỏi cậu ta đi!



Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, yếu ớt vịn tay vào chiếc tủ bên cạnh, cô cố gắng làm bản thân mình bình tĩnh và tỉnh táo lại.

“Tôi không sao.”

“Nhưng mà vẻ mặt của quý khách thực sự không tốt, có cần tôi gọi điện thoại giúp quý khách không?”

Thẩm Cửu không trả lời, cô hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại tâm trạng của mình. Một lát sau cô mới ngẩng đầu lên, nở một nụ cười gượng ép với nhân viên bán hàng: “Cảm ơn sự quan tâm của cô, tôi không sao. Tôi đi trước đây.”

Sau đó, Thẩm Cửu rời khỏi cửa hàng trang sức trong ánh mắt lo lắng của nhân viên bán hàng.

Trên đường đi, Thẩm Cửu cứ vô định đi về phía trước. Trước mắt là đâu, cô cũng không rõ ràng.

Trước khi đi đến cửa hàng trang sức này, cô vẫn luôn cố gắng tự an ủi mình, thuyết phục mình, đôi hoa tai kia chỉ là cùng kiểu dáng mà thôi, nếu không Hàn Mai Linh cũng sẽ không trùng hợp đeo trên tai như vậy.

Cô thậm chí còn không dám đến để chứng thực, nhưng về sau cô vẫn tới. Nhận được kết quả rồi, cô mới phát hiện ra rằng thì ra kết quả này không phải mình có thể thừa nhận được.

Bởi vì bận họp cho nên chỉ có thể bảo Lang An dỗ dành cô rồi đưa cô về nhà họ Dạ, vậy mà ngay sau đó, Dạ Âu Thần lại gác lại cuộc họp và đi ra ngoài, rồi cả đêm không về. Hôm nay, Hàn Mai Linh lại mang theo đôi hoa tai kia xuất hiện trước mặt cô.

Điều này nói lên cái gì?

Thẩm Cửu đứng vững lại bước chân...

Nói lên rằng hai người bọn họ hôm qua vẫn luôn ở cùng với nhau, một ngày một đêm.

A.

Thẩm Cửu ơi Thẩm Cửu, vậy mà mày vẫn còn chờ người ta một buổi tối, mày là đồ ngu sao?

Thế mà lại còn lo lắng Dạ Âu Thần xảy ra chuyện, gọi điện thoại cho Lang An.

Bây giờ nghĩ lại, hôm qua Lang An muốn nói lại thôi là về chuyện này sao? Trách không được, trách không được anh ta lại dùng loại ánh mắt thương hại kia nhìn mình!

Thì ra… Chỉ có cô là người duy nhất vẫn mơ mơ màng màng.

“Đồ lừa đảo.” Thẩm Cửu trầm thấp mắng một tiếng, cơ thể lảo đảo đi về phía trước.

Ầm!

Cô không cẩn thận va vào lồng ngực của ai đó.

“Đi đường không có mắt hả? Có tin là tôi giết chết cô không? Cút sang một bên đi.”

Có ai đó hùng hùng hổ hổ đi qua bên người cô, Thẩm Cửu không buồn để ý đối phương là ai, cũng không hề xin lỗi.

Cô tiếp tục loạng choạng đi về phía trước, đi được vài bước lại không cẩn thận va vào người khác. Nhưng lần này cô không may mắn lắm, tự đụng ngã ngồi xuống đất, đặt mông xuống sàn nhà cứng rắn và lạnh băng.

“Ối, chuyện gì xảy ra với người này vậy? Sao đi đường lại toàn va phải người khác thế? Cô ta ngồi ở đó là muốn làm gì vậy? Không phải là muốn lừa tiền tôi chứ?” Người kia nói xong thì nhanh chóng rời đi, sợ cô dùng chuyện này để đe dọa.

Cô ngồi trên đường một lúc lâu, muốn đứng lên, lại phát hiện ra toàn thân không còn chút sức lực nào.

Thẩm Cửu cực kỳ tức giận, chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, đáng để cô thất hồn lạc phách đến như thế sao?

Thẩm Cửu, thời điểm mày và Lâm Tuấn ly hôn, thời điểm ba mẹ mày tàn nhẫn đẩy mày ra mày đều có thể đứng lên, bây giờ mày cũng có thể...

Cô dùng sức vịn sàn nhà muốn đứng dậy, bỗng nhiên, một đôi tay lớn đầy ấm áp đỡ hai tay cô, sau đó giúp cô đứng lên.

Xuyên qua màn nước mắt mông lung, Thẩm Cửu nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang đứng trước mắt mình.

Người kia đưa tay nhẹ lau khóe mắt của cô, sau đó nước mắt cô trào ra, tầm mắt mông lung cũng dần trở nên rõ ràng, Thẩm Cửu nhìn thấy rõ người đang thay cô lau nước mắt.

Ánh mắt Dạ Y Viễn đầy thương tiếc nhìn cô, động tác cực kỳ dịu dàng giúp cô lau đi nước mắt nơi khóe mi, anh ta bất đắc dĩ thở dài.

“Cô gái ngốc, em khóc thành bộ dáng này, cậu ta lại không nhìn thấy.”

Nước mắt Thẩm Cửu lập tức liền như vỡ đê.

Những giọt nước mắt kia không còn giống như ngày thường, chúng tranh nhau chen lấn rơi ra ngoài. Ban đầu, Dạ Y Viễn còn có thể bình tĩnh lau giúp cô, về sau nước mắt rơi càng ngày càng nhiều, vẻ thương tiếc trong mắt anh ta càng nồng đậm, đột nhiên anh ta đưa tay kéo cô vào trong ngực mình.

“Rời khỏi cậu ta đi.” Anh ta khàn giọng đè lấy gáy cô, giữ khuôn mặt cô thật chặt trong lồng ngực của mình.

Những giọt nước mắt tràn bờ đê kia làm ướt áo sơ mi của anh ta, vừa ấm áp vừa ẩm ướt.

“Nếu như là tôi, tôi nhất định sẽ không để cho em ở một mình và khóc thương tâm đến như vậy. Cửu, cho tôi một cơ hội đi, một lần thôi cũng được.”

Thẩm Cửu bị anh ta kéo vào trong lòng, hơi thở xa lạ trên người anh ta làm cô hơi kháng cự, thế nhưng cảm giác ấm áp đó lại khiến cô cực kỳ tham luyến. Cô cảm thấy mình quả thật có hơi mệt mỏi, không còn sức lực, đột nhiên lại có một cái ôm ấm áp đến vậy, cô căn bản không có hơi sức phản kháng.

Trên đường lớn người đến người đi, Dạ Y Viễn cứ yên lặng ôm Thẩm Cửu như vậy, chẳng quan tâm đến ánh mắt khác thường của những người khác.

Một lát sau, người trong ngực bỗng không có phản ứng, Dạ Y Viễn buông cô ra, lúc này mới phát hiện cô đã nhắm mắt lại, dường như là ngất đi.

Dạ Y Viễn biến sắc, nhanh chóng đưa tay bế cô lên, bước nhanh rời khỏi chỗ đó.

Ầm ầm…

Một tiếng sấm rền vang lên, bầu trời chất chứa vô số mây đen cuối cùng cũng rơi xuống những hạt mưa lớn, đi kèm với nó là tia chớp lướt qua rạch ngang nửa bầu trời.

Mấy tiếng sấm liên tục vang lên, Thẩm Cửu đột ngột giật mình tỉnh lại ở trên giường. Cô nhìn xung quanh, chợt phát hiện cô đang nằm trong phòng bệnh ấm áp, không còn là đầu đường náo nhiệt.

“Tỉnh rồi?” Một giọng nói ôn nhuận truyền đến, Thẩm Cửu nương theo âm thanh này nhìn lại thì trông thấy Dạ Y Viễn đang ngồi trước giường bệnh, mặt anh ôn hòa nhìn về phía cô: “Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?”

Sau đó, anh ta lấy tay sờ sờ trán cô, dường như là đang kiểm tra nhiệt độ.

Sờ trong chốc lát, hình như không đo được nhiệt độ, thế là anh ta liền nghiêng thân, khom người, đặt trán anh lên trán cô cảm thụ nhiệt độ.

Hô hấp ấm áp cứ như vậy không hề báo trước phả vào trên mặt cô, Thẩm Cửu nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Dạ Y Viễn đang cách cô rất gần, con ngươi cô chợt hơi co rụt lại.

Trước khi cô kịp phản ứng đưa tay đẩy anh ta ra, Dạ Y Viễn cũng đã lùi lại, tiếp đó khóe môi anh ta cong lên: “May mà hạ sốt rồi, nếu không tôi sẽ lo cho em chết mất.”

Nghe nói thế, bờ môi Thẩm Cửu giật giật: “Tôi bị sốt sao?”

Vừa mở miệng, cô liền nhận ra giọng nói cô khàn khàn, không nói được.

Dạ Y Viễn cười nhạt một tiếng, không nói, mà là đứng dậy rót cho cô một cốc nước, sau đó dìu cô ngồi lên: “Uống ly nước trước để nhuận giọng đã, uống xong rồi lại nói tiếp.”

Cổ họng khô đến muốn mệnh, Thẩm Cửu tất nhiên không hề từ chối, cô nhổm dậy nhận lấy cốc nước, sau đó uống hết cả cốc.

“Đừng gấp gáp, uống chậm rãi thôi, bị sặc sẽ không tốt.”

Chờ đến khi cô uống hết nước, Dạ Y Viễn cực kỳ tự nhiên nhận lại ly nước, một tay khác thì trực tiếp duỗi đến bên môi cô, lau sạch nước đọng lại bên khóe môi.

Hành động vô cùng thân mật này khiến Thẩm Cửu nhăn lại đôi mày thanh tú, sau đó vô ý thức muốn rời khỏi sự đụng chạm của anh ta.

Chỉ là động tác của Dạ Y Viễn quá nhanh, chạm vào nhanh mà thu tay lại cũng nhanh, cô còn chưa kịp tránh, cũng không kịp đẩy anh ta ra.

“Em thật sự phát sốt rồi, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, bác sĩ nói là em bị cảm lạnh. Cửu, cơ thể em quá ốm yếu, có thể phải nằm viện mất mấy ngày.”

Nghe được phải nằm viện, vẻ mặt của Thẩm Cửu hơi hơi thay đổi: “Tôi không muốn nằm viện.”

Cô không thích bệnh viện, cô không muốn vô duyên vô cớ lại phải ở lại đây.

Dạ Y Viễn nghe thấy cô từ chối, mặt mày anh ta vừa nghiêm túc vừa chăm chú nhìn thẳng vào cô: “Không thể không vào viện, tố chất thân thể của em rất kém, hơn nữa… tôi nghe bác sĩ nói, em mang thai.”

Nghe vậy, Thẩm Cửu ngạc nhiên trừng to mắt, kinh ngạc nhìn qua anh ta.

Trong nháy mắt, cảm giác ngũ vị tạp trần trong lòng đập vào mặt cô, suýt chút nữa khiến cô ngạt thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.