Sau khi giúp cô thắt chặt dây an toàn, Dạ Y Viễn mới đóng cửa xe lại rồi đi vòng qua phía bên kia để lên xe ngồi. Bỗng dưng anh ta chợt nghĩ đến một điều gì đó, nên anh cởi chiếc áo khoác của bộ âu phục ra đắp lên người cô: “Đắp cho kín, đừng để bản thân bị lạnh.”
Thẩm Cứu ngửi thấy mùi hương của chiếc áo khoác này, khẽ nhìn anh ta nhưng cũng chẳng có ý cự tuyệt gì.
Dạ Y Viễn đối xử với cô… quả là vô cùng tốt.
Nếu như… nếu cô không thích Dạ Âu Thần thì có lẽ cô sẽ hoàn toàn nguyện ý ở bên anh.
Nhưng bây giờ trong thâm tâm, trí não của cô đều là dáng vẻ của Dạ Âu Thần. Cô chẳng có cách nào để lừa gạt bản thân.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhắm chặt mắt lại, không tiếp tục trò chuyện với Dạ Y Viễn nữa.
Xe cứ đi mãi về phía trước, không biết đã qua bao lâu rồi. Cuối cùng cũng đến bãi đỗ xe của Nhà họ Dạ.
Thẩm Cửu sợ bị Dạ Âu Thần nhìn thấy sẽ hiểu lầm, cho nên động tác xuống xe của cô có phần hơi gấp rút. Vừa xuống xe cô liền để áo khoác lại trên xe, Dạ Y Viễn nhìn thấy, không nhịn được mà cười khổ: “Em không cần phải lo lắng như thế đâu. Tôi đã hỏi người làm rồi, Âu Thần vẫn chưa trở về.”
Nghe thấy thế, bước chân của Thẩm Cửu bỗng khựng lại. Sau đó cô vẫn đứng yên tại chỗ mà quay đầu lại nhìn Dạ Y Viễn, anh ta cũng đang nhìn cô.
“Đương nhiên, em cũng không muốn biết anh ta đã đi đâu.” Anh cười nhạt, khuôn mặt vẫn giữ dáng vẻ ôn nhu, hiền hòa nhưng đáy mắt lại không như vậy. Thẩm Cửu nhận thấy điều đó, bèn cúi đầu xuống.
Quả thật là không cần nghĩ cô cũng biết, suy cho cùng thì đêm qua Hàn Mai Linh mang đôi bông tai kia xuất hiện trước mặt cô. Mặc dù đã đi đến tiệm trang sức hỏi qua, thế nhưng… Đến giờ thì cô vẫn chưa có ý định từ bỏ.
Cô cảm thấy có khả năng là người tư vấn đó đã lừa gạt cô. Nhưng cũng không ngoại trừ trường hợp là do cô nhìn lầm. Đôi bông tai mà Hàn Mai Linh mang kia có thể không phải là đôi bông tai mà Dạ Âu Thần đã mua. Cô ấy làm sao có thể có quan hệ gì với Dạ Âu Thần được?
Cho nên cô muốn đi tìm Dạ Âu Thần, xác nhận xem thử đôi bông tai đó có còn ở bên cạnh anh hay không.
“Cho nên đừng có vội vã. Cứ thong thả, chậm rãi mà đi. Không thì để tôi tiễn em về phòng.”
“Không cần.” Không chờ anh ta đi đến, Thẩm Cửu lạnh lùng từ chối ý tốt của Dạ Y Viễn. Sau đó chậm rãi đi lên phía trước. Đi được vài bước thì cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Dạ Y Viễn.
Dạ Y Viễn thấy cô quay đầu lại nhìn anh, biểu cảm khẽ thay đổi, bất giác gọi tên cô: “Cửu…”
“Anh cả, tôi biết anh rất tốt với tôi. Tôi cũng vô cùng cảm kích điều đó. Anh đối xử với tôi bằng những cảm xúc thật lòng, nhưng tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu được. Nếu như anh đồng ý thì anh có thể mãi mãi là anh cả của tôi. Cho dù tôi với Âu Thần có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.”
Nghe thấy thế, ánh mắt lạnh lùng của Dạ Y Viễn thoắt ẩn thoắt hiện những thứ cảm xúc hỗn độn. Một lát sau anh mới gượng cười một cách chua xót: “Em chỉ muốn nói những lời này thôi sao?”
“Đúng vậy. Về sau tôi sẽ không nhắc lại chuyện này nữa. Anh cả, cám ơn anh vì chuyện ngày hôm qua. Tôi đi trước.” Nói xong, Thẩm Cửu trực tiếp quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô xa dần, khóe môi Dạ Y Viễn khẽ nhếch lên. Anh chăm chú nhìn lòng bàn tay của mình, bàn tay lúc trước đã chạm vào cô. Giờ đây giữa những ngón tay tựa hồ còn vấn vương mùi hương thơm ngát của cô.
Anh ta đứng yên tại chỗ. Rất lâu sau đó mới rời khỏi.
Thẩm Cửu lên phòng, phát hiện trong phòng quả nhiên không có một bóng người. Dạ Âu Thần căn bản không có trở về.
Đã hai ngày hai đêm trôi qua, anh ta thế mà không quay về à?
Thẩm Cửu nằm ở bệnh viện cả một buổi tối. Toàn thân cảm thấy ê nhức, không thoải mái nên đành đi tắm rửa trước. Khi dòng nước ấm vừa chảy xuống, Thẩm Cửu mới sực nhớ ra rằng vết thương của cô không thể đụng vào nước. Nhưng cô ngẫm lại thì đã qua vài ngày, vết thương cũng chẳng sao. Không tắm thì trên người cũng có vi khuẩn, thế nên cô cũng không quan tâm mấy. Thẩm Cửu tắm rửa qua loa rồi lấy áo quần để thay.
Dạ Âu Thần không ở nhà nên Thẩm Cửu cũng chỉ mang một chiếc váy ngủ rồi cứ thế mà đi ra.
Vừa ra khỏi phòng tắm, Thẩm Cửu liền cảm nhận được khí tức lạnh giá dồn dập ập đến. Cô đứng như trời trồng tại chỗ, kinh ngạc nhìn con người đột nhiên xuất hiện trong phòng.
“Đêm qua cô đã đi đâu?”
Giọng nói lạnh lùng hệt như băng vang lên trên đầu Thẩm Cửu.
Người xuất hiện trong căn phòng không ai khác, đó chính là Dạ Âu Thần đang ngồi trên xe lăn. Nét mặt của anh u ám, hệt như Diêm Vương ở dưới Địa Ngục. Lúc tra hỏi cô, ánh mắt anh sắc sảo như những thanh đao.
“Anh…” Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn anh ta: “Sao anh lại đột nhiên trở về rồi?”
Không phải hai đêm rồi anh ta không có trở về sao? Bỗng dưng hôm nay lại xuất hiện ở đây. Hơn nữa, anh ta còn biết đêm qua cô không về nhà ngủ?
“Sao?” Dạ Âu Thần cười lạnh thành tiếng: “Đây là địa bàn của tôi, Dạ Âu Thần. Bắt đầu từ khi nào mà Dạ Âu Thần tôi đến đây cũng phải thông qua sự đồng ý của người khác thế?”
Lời nói này khiến da đầu Thẩm Cửu tê rần, cô chỉ có thể nhẹ giọng giải thích: “Tôi không có ý này, tôi muốn nói là…”
Cô vẫn chưa nói xong, Dạ Âu Thần liền đẩy xe lăn đi đến. Sau đó nắm chặt cánh tay của cô, dùng sức kéo cô vào lòng mình.
“A!” Thẩm Cửu kinh ngạc hét lên một tiếng, cả thân hình nằm trên người anh.
Cô vừa mới tắm xong, toàn thân ẩm ướt, chưa khô. Mà cô thì lại không mặc nội y. Khi nằm trong lòng Dạ Âu Thần, cô cứ có cảm giác cô bị thứ gì đó đụng chạm đến đau nhức. Bỗng nhận ra thứ đó, cô liền đỏ mặt, muốn đẩy anh ra.
Biểu cảm của Dạ Âu Thần vô cùng bình tĩnh và điềm đạm. Khí tức xung quanh đều vô cùng u ám.
“Không phải là ý này? Vậy ý của cô là gì? Vẫn không nói à? Cô cảm thấy tôi không hiểu chuyện, bỗng dưng xuất hiện làm quấy rầy chuyện tốt của cô?”
“Cái gì?” Thẩm Cửu vô cùng ngạc nhiên nhìn anh, đưa tay đẩy anh ra. Thế nhưng cổ tay lại bị anh ta nắm rất chặt. Cô đau đớn đến nỗi sắc mặt đều tái nhợt: “Anh làm tay tôi đau.”
“Cô còn biết đau à?” Dạ Âu Thần lạnh lùng, ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói mang đầy sự chế giễu: “Đêm qua lúc không về nhà ngủ, cô có nghĩ đến bây giờ không? Hả? Cô không biết cô là phụ nữ đã có chồng rồi sao? Không biết mình nên làm gì à?”
Nghe đến đó, Thẩm Cửu cuối cùng cũng biết lý do vì sao mà Dạ Âu Thần lại nổi giận. Cô trừng mắt nói với anh ta: “Anh, anh làm sao mà biết đêm qua tôi không về nhà ngủ?”
“Cô cho rằng cô có thể giấu giếm tôi chuyện gì sao?” Dạ Âu Thần cười lạnh: “Xem ra trong khoảng thời gian được gả cho Nhà họ Dạ, lá gan của cô to lên không ít rồi? Bây giờ còn học được cái thói đi đêm không về nhà. Nói đi, đêm qua cô đã làm chuyện gì rồi?”
Ngữ khí, giọng điệu của anh ta lúc đầu giống như đang trách cứ nhưng càng về sau thì sự thờ ơ càng tỏ rõ.
Thẩm Cửu ban đầu có chút áy náy, mà cũng hơi sợ hãi. Anh ta thế mà biết được chuyện tối qua cô không ngủ ở nhà. Thế thì làm sao mà anh ta lại biết chuyện này được?
Giờ anh ta đang chất vấn cô, Thẩm Cửu bỗng nhiên nhận ra rằng, anh ta làm gì có tư cách để chất vấn cô cơ chứ?
Thế là cô chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào Dạ Âu Thần, giọng nói bình tĩnh hơn dự tính.
“Tôi đi đâu, làm gì, anh quan tâm sao?”
Nghe thấy thế, đồng tử của Dạ Âu Thần bỗng co lại. Anh nheo mắt, nhìn cô với ánh nhìn nguy hiểm: “Cô nói cái gì?”
Thẩm Cửu không hề sợ hãi, cứ thế mà mím môi đón nhận ánh mắt của anh ta. Cô cố ý hạ tông giọng xuống.
“Tôi nói cái gì, anh vẫn không hiểu sao? Dạ Âu Thần, dựa vào cái gì mà anh có thể không về nhà ngủ mà tôi không thể cơ chứ? Anh có thể hai ngày hai đêm không về. Tôi thì chỉ mới một buổi tối không về nhà mà thôi. Thế mà anh lại quát tôi vì cái gì?”