Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 271: Một mặt yếu đuối của dạ âu thần



Nói xong, Thẩm Cửu trực tiếp xông ra bên ngoài.

“Nếu như em không quan tâm đến sống chết của bọn họ thì bây giờ em có thể đi ra ngoài.” Giọng nói của Dạ Âu Thần đột ngột vang lên ở sau lưng, bước chân của Thẩm Cửu dừng lại, quay đầu nhìn thấy Dạ Âu Thần đang ngồi trên xe lăn ở cách đó không xa.

Ánh mắt của anh lạnh lẽo, xa xôi mà lại mờ mịt rơi ở trên người của mình.

Vô tình lại lạnh lùng.

“Tại sao?” Thẩm Cửu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh, bất lực hỏi.

“Tôi không muốn ở lại đây, tôi muốn đi ra ngoài cũng không được nữa à?”

Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần mím chặt lại, hơi thở lạnh lùng trên người gần như muốn bao phủ mọi thứ xung quanh, ngay cả Chu Vân cũng cảm thấy áp lực không dám nhìn vào mắt của Dạ Âu Thần.

“Không được.”

“Ha…” Thẩm Cửu nở một nụ cười nhẹ, cuối cùng cô bước từng bước đi đến bên cạnh Dạ Âu Thần, người giúp việc ở bên cạnh cùng với cấp dưới đang giữ cửa đều ngừng thở mà nhìn cảnh tượng này.

Bọn họ rất sợ cậu Dạ, không ngờ đến có một ngày bị một người phụ nữ từ chối như vậy, đây quả thật là chuyện đáng ngạc nhiên.

“Anh nhất định phải ép buộc tôi như thế này à?” Thẩm Cửu cúi đầu xuống hỏi Dạ Âu Thần.

Dạ Âu Thần khẽ giương mắt lên, giọng nói lạnh lẽo: “Chu Vân, dẫn cô ấy về phòng của mình đi.”

Chu Vân sợ muốn chết đi được, nhanh chóng gật đầu bước lên giữ chặt tay của Thẩm Cửu: “Mợ chủ, đi thôi, tôi dẫn cô về phòng.”

“Tôi không đi.” Hai chân của Thẩm Cửu vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô không muốn di chuyển nữa phần, Chu Vân bị dọa đến nỗi sắc mặt cũng thay đổi, thấp giọng nói: “Mợ chủ, chúng ta vẫn nên đi nhanh lên đi, một lát nữa cậu Dạ tức giận đó.”

“Anh ta tức giận thì có liên quan gì tới tôi?” Ánh mắt của Thẩm Cửu cô đơn nhìn Dạ Âu Thần, sau đó cô rút tay của mình về bước từng bước một đi tới trước mặt Dạ Âu Thần: “Dạ Âu Thần, anh có biết anh đây là đang cầm tù hay không, là phạm pháp?”

Biểu cảm trên mặt của Dạ Âu Thần rất bình tĩnh, giọng nói cũng không nghe ra được nhiệt độ.

“Cầm tù à? Em chính là vợ của Dạ Âu Thần tôi, thế giới bên ngoài hiểm ác tôi không cho em ra vào thì sao lại là phạm pháp được chứ hả?”

“Chu Vân!” Dạ Âu Thần quát lên một tiếng, Chu Vân hoảng sợ bước lên phía trước kéo Thẩm Cửu lại: “Đi thôi mợ chủ, để tôi đỡ cô đi nhanh lên đi.”

Sau đó Chu Vân nửa kéo nữa ôm Thẩm Cửu đi, cũng may mắn là sức lực của cô ta lớn, hơn nữa cũng may mắn là Thẩm Cửu tương đối gầy yếu.

Sau khi bọn họ đi rồi Dạ Âu Thần quét nhìn những bảo vệ kia một chút.

“Cậu Dạ yên tâm đi, chúng tôi sẽ canh chừng mỗi một ngóc ngách, chúng tôi chắc chắn sẽ làm được chuyện mà cậu đã dặn dò.”

“Ừm.” Lúc này Dạ Âu Thần mới hài lòng gật đầu, sau đó rời đi.

Chờ sau khi Dạ Âu Thần đi rồi mấy người bọn họ thở phào một hơi.

“Làm tôi sợ muốn chết đi được, tôi còn tưởng là lần này thật sự bỏ mạng nữa đó, người phụ nữ đột ngột xuất hiện là ai vậy, thế mà lại dính líu đến tính mạng của chúng ta?”

“Lúc nãy anh không nghe thấy hả, mợ chủ, là người phụ nữ của cậu Dạ đó.”

“Cậu Dạ… Không phải là từ trước đến nay đều không có phụ nữ à, sao đột nhiên lại xuất hiện một người vậy?”

“Chuyện này ai mà biết, chuyện của chủ tử chúng ta không nên hỏi nhiều, làm tốt những chuyện chủ tử giao cho chúng ta là được rồi.”

Lúc này mấy người bọn họ mới không nói nữa,

Thẩm Cửu được Chu Vân dẫn về phòng, sau khi ngồi xuống thân thể của Thẩm Cửu không còn sức lực ngã ra phía sau, vừa vặn ngã lên chăn mền mềm mại. Chu Vân nhìn thấy sắc mặt của cô thật sự rất kém, chỉ có thể nhẹ giọng khuyên bảo: “Mợ chủ, cô đừng lo lắng quá, chắc có lẽ là cậu Dạ chỉ là đang tức giận mà thôi, chờ chuyện này qua đi rồi nói không chừng cô có thể đi ra ngoài.”

“Ra ngoài? Tôi còn có cơ hội ra ngoài ư?” Thẩm Cửu cười lạnh thành tiếng: “Anh ta muốn nhốt tôi ở đây, Chu Vân… Cô tên là Chu Vân có đúng không? Báo cảnh sát giúp tôi đi, tôi muốn báo cảnh sát.”

Cô muốn đi ra ngoài, sao có thể ở lại đây được chứ.

Cô nhất định phải nghỉ hết tất cả mọi cách để chạy đi.

Nghe thấy những chữ báo cảnh sát, Chu Vân lập tức sợ đến choáng váng, hoảng hốt cả ngày mới khôi phục tinh thần: “Mợ chủ, cô chính là vợ của cậu Dạ mà, báo cảnh sát không được đâu, không thể báo cảnh sát lung tung được.”

“Không thể báo cảnh sát, vậy thì tôi phải làm thế nào mới rời khỏi chỗ này?” Thẩm Cửu lắc đầu: “Tôi nhất định sẽ báo cảnh sát, tôi phải ra ngoài, tôi không thể ở lại đây.”

Cô tình nguyện lang thang một mình ở bên ngoài cũng không cần phải làm con chim hoàng yến trong lồng của anh.

Huống hồ gì cô cũng không phải là một con duy nhất.

Vừa nghĩ đến Hàn Mai Linh và Dạ Âu Thần có dính dáng tới nhau, trái tim của Thẩm Cửu giống như là bị dao đâm, có làm thế nào cô cũng không chịu được tất cả những thứ này.

“Mợ chủ, báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì đâu, cậu Dạ là vì muốn tốt cho cô. Huống hồ gì cậu Dạ đối xử với cô tốt như vậy, lại không có hành vi bạo lực gia đình với cô, cho dù cảnh sát có đến đây thì bọn họ cũng sẽ không quản những chuyện này, hai người chỉ là vợ chồng đang cãi nhau mà thôi.”

Một lời nói làm bừng tỉnh người trong mộng.

Thẩm Cửu sững sờ tại chỗ, đúng vậy đó… Dạ Âu Thần không phải là đối xử với cô không tốt, ngược lại là anh đối xử với mình rất tốt, mua rất nhiều thứ cho cô, ngoại trừ việc ác miệng thì anh chưa từng ra tay đánh cô một lần nào.

Bạo lực gia đình thì không nói đến, ngược đãi lại càng không có.

Cảnh sát đến thì có lợi ích gì đâu?

Nghĩ đến đây, nụ cười của Thẩm Cửu trở nên ảm đạm: “Vậy điều đó nói rõ ràng tôi phải vĩnh viễn bị anh ta nhốt ở chỗ này ư?”

“Thật ra thì…” Chu Vân giật mình nhẹ giọng giải thích: “Mặc dù là tôi không biết tại sao mợ chủ muốn rời khỏi chỗ này, cũng không biết giữa cô với cậu Dạ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Chu Vân phải nói cho cô biết. Khu phong cảnh này chính là một nơi quan trọng nhất trong lòng cậu Dạ.”

“Mỗi năm cậu Dạ sẽ chỉ đến đây ba lần.”

“Một lần là sinh nhật của mẹ ruột cậu Dạ, một lần nữa là ngày giỗ của mẹ ruột cậu Dạ, còn một ngày cuối cùng là trung thu.”

Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu hơi giật mình: “Cô nói cái gì?”

“Mợ chủ, tôi nói như vậy cô có thể hiểu được không? Nơi này là nơi thuộc về hồi ức của cậu Dạ, là một nơi vô cùng trân quý, hàng năm cậu ấy sẽ đến đây ở lại mấy ngày vào ba khoảng thời gian đó. Mặc dù là mẹ của cậu Dạ đã qua đời rồi, nhưng mà tôi biết trong lòng của cậu Dạ, cậu ấy vẫn vô cùng nhớ mẹ của mình, nơi này ngoại trừ mẹ của cậu Dạ thì chưa từng có người phụ nữ nào khác bước vào đây.”

Chưa từng có người phụ nữ nào khác vào đây? Thẩm Cửu đột nhiên nghĩ đến Hàn Mai Linh, chẳng lẽ nói… Cô ta cũng chưa từng đến đây à?

“Cho đến bây giờ… Không có người phụ nữ nào đến đây?”

Chu Vân lắc đầu: “Ngoại trừ những người giúp việc bọn tôi thì mợ chủ là người đầu tiên.”

“Đây là lần đầu tiên mà cậu chủ dẫn theo phụ nữ về đây, nơi này… Là nơi yếu ớt nhất trong lòng của cậu Dạ, mợ chủ đối với cậu Dạ mà nói chắc chắn là một người rất quan trọng, nếu không thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây.”

Thẩm Cửu ngơ ngẩn cả người, cô vốn cho rằng đây chỉ là một khu phong cảnh bình thường mà thôi, là nơi mà những kẻ có tiền bọn họ vui chơi, không ngờ là… Bên trong đó lại có nhiều nguyên nhân như vậy.

Một nơi lớn như vậy sao hàng năm anh chỉ đến đây có ba lần?

Hơn nữa… Còn chọn ngày sinh nhật và ngày giỗ của mẹ, còn có trung thu…

Trung thu…

Đúng vậy, trung thu là khoảng thời gian đoàn viên.

Không ngờ đến ở bên trong lại phức tạp như thế này.

“Cho nên mợ chủ à cô đừng tức giận nữa, tôi sẽ mang bữa trưa đến cho cô nha, có được không?”

Thẩm Cửu không nói chuyện, chỉ ngơ ngác ngồi ở chỗ đó.

Cô đang suy nghĩ tại sao Dạ Âu Thần lại muốn dẫn cô đến đây.

Nếu như thật sự giống như Chu Vân đã nói, vậy thì đây chính là căn cứ bí mật của Dạ Âu Thần, đồng thời cũng tương đương với việc Dạ Âu Thần lộ ra một mặt yếu đuối nhất của mình cho cô xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.