“Cậu cả nói đùa, nếu ngài đã lên tiếng, sao lại không để cho cô ấy vào được. Vị tiểu thư này, thật sự xin lỗi, chúng tôi không có nhận ra cô, không biết là thân phận của cô, nếu mà biết sớm một chút thì chắc chắn đã cho cô đi vào rồi, bên này mời.”
Thẩm Cửu đứng tại chỗ, lo lắng nhìn bóng lưng Dạ Y Viễn, bước chân của cô không có di chuyển một chút nào.
Dạ Y Viễn quay đầu lại, nụ cười dịu dàng nhưng lại yếu ớt nhìn cô.
“Còn không vào nhanh lên? Hay là ngu ngốc ở đây chờ bữa tiệc kết thúc?”
“Vậy còn anh…” Thẩm Cửu vẫn không yên lòng nhìn anh ta.
“Sau khi thấy em đi vào, tôi sẽ rời đi.”
“Vậy… anh nhất định phải nói lời giữ lấy lời!” Thẩm Cửu cắn răng tiến lên phía trước, lúc cô đi đến bên cạnh cửa lại quay đầu nhìn Dạ Y Viễn.
Vẫn là gương mặt dịu dàng, trên môi vẫn còn nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, thấy cô quay đầu, anh ta khẽ mở miệng: “Đi đi, đừng quay đầu.”
Thẩm Cửu buồn bã ở trong lòng, nhưng vẫn nhẫn tâm quay đầu đi vào.
Dạ Y Viễn cứ thế nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, chờ cho đến khi cô biến mất ở trong tầm mắt của mình, anh ta không nhịn được nữa mà ho khan, sau đó cơ thể ngã về phía trước.
Những người ở bên cạnh thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ anh: “Cậu cả, ngài không có sao chứ? Trời ạ, sao ngài lại bị thương như vậy?”
“Không có gì đáng ngại.” Dạ Y Viễn ho nhẹ, đưa tay nhẹ nhàng gạt những động chạm của người đó.
Anh ta cũng không thích tiếp xúc khoảng cách gần cùng với những người này.
Loading...
“Hình như ngài bị thương rất nghiêm trọng, để tôi tìm mấy người đưa cậu cả đến bệnh viện.”
“Không cần.” Dạ Y Viễn nhẹ nhàng lắc đầu, nghĩ đến người kia ở bên trong có thể sẽ gặp không ít khó khăn, cho nên… mình cũng không thể một bước quay về được, nếu như tối hôm nay không thấy cô ấy và Dạ Âu Thần bình yên rời khỏi đây, có lẽ anh ta… sẽ không yên tâm.
Sau khi Thẩm Cửu tiến vào hội trường, mới phát hiện có quá nhiều người, hơn nữa bậc cầu thang còn cao, cô lại mặc váy dài, không thể làm gì khác hơn là vừa xách váy vừa bước từng bậc một.
Nhưng mà ở đây toàn là đầu người, hơn nữa bố trí rất nhiều bàn ăn, căn bản Thẩm Cửu không tìm được bóng người của Dạ Âu Thần.
Cô phải đi đâu mới tìm được anh.
Suy nghĩ một chút, bỗng nhiên Thẩm Cửu nảy ra một ý tưởng.
Dựa theo địa vị của Dạ Âu Thần ở Mạc Thành, nếu như tối nay anh ở bữa tiệc này, vậy hẳn là tiêu điểm chính của bữa tiệc, như vậy cô chỉ cần tìm đến chỗ đông người náo nhiệt nhất là tìm được anh rồi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu vui mừng đến suýt khóc, cô nhìn xung quanh hiện trường, nhanh chóng tìm chỗ đông người náo nhiệt nhất để chen vào.
Cô thật sự quá thảm hại, có nhiều người ở hiện trường thấy bộ dáng này của cô, cũng ghét bỏ mà tránh sang một bên, sau đó dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm vào cô.
“Đây là ai vậy? Sao lại thành như vậy? Cô ta làm sao có thể tiến vào đây được.”
“Chưa từng nhìn thấy, lạ mặt ghê. Thiên kim nhà nào vậy, dáng dấp ngược lại cũng không tệ.”
“Ha ha, đến xem một chút đi.”
Thẩm Cửu vừa định đi lên phía trước, đột nhiên lại bị hai người đàn ông chặn đường, trên tay hai người đều bưng một ly cocktail, nụ cười vô lại: “Người đẹp, không biết chúng ta có vinh hạnh được mời cô nhảy một bài được không?”
“Xin lỗi, tôi đang tìm người.” Thẩm Cửu gật đầu phía bọn họ sau đó vượt qua người bọn họ, ai biết bọn họ lại là âm hồn không tan: “Người đẹp đang tìm ai vậy? Nói ra thì chúng tôi có thể giúp cô tìm nha.”
“Đúng vậy, nếu như không có thời gian để nhảy cũng không sao, kết bạn trên messenger để làm quen được chứ?”
Thẩm Cửu: “…Xin lỗi, tôi thật sự không có nhiều thời gian.”
Một người đàn ông trong số đó đã lấy điện thoại di động: “Biết rồi, đến đến, nhập tài khoản messenger của cô vào đây, sau đó cô có thể đi được rồi.”
“Không có.” Thẩm Cửu lạnh như băng nhìn hắn: “Vị tiên sinh này, xin anh đừng làm khó người khác.”
Người nọ vừa nghe, sắc mặt lập tức kém đi.
“Lời của cô là có ý gì? Mọi người đều đến đây tham gia bữa tiệc, ai kém hơn so với cô? Hơn nữa kết thêm bạn thì có gì sai sao?”
“Không có gì sai cả, nhưng tôi đã nói là tôi có việc gấp, không phải tôi muốn tìm người sao? Có thể cho tôi đi không?”
“Tìm người? Vậy cô muốn tìm ai? Là muốn tìm người thật hay là lấy cái cớ với bọn tôi.”
“Dạ Âu Thần!”
Một giây sau, Thẩm Cửu nói thẳng một cái tên.
Lúc đầu hai người kia sửng sốt, sau đó giống như là vừa mới phản ứng được: “Cô, cô nói gì? Tìm ai?”
“Tìm chồng tôi Dạ Âu Thần, biết anh ấy sao? Có thể đưa tôi đi không?” Thẩm Cửu nhìn thẳng người kia nói, cô biết, nếu như mình không dùng chút thủ đoạn, hai người sẽ không để cho cô rời đi.
Cô không có nhiều thời gian chơi cùng bọn họ.
“Ha, cô vừa… nói Dạ Âu Thần là chồng cô? Không, không nói đùa chứ hả?”
Mặc dù vẻ mặt của bọn họ không có tin, có thể nhìn ra rõ rằng biểu cảm trên mặt đã thay đổi, Dạ Âu Thần là loại tồn tại gì, mặc dù phần lớn những người nói xấu sau lưng anh là người tàn phế, nhưng ở trên thương trường không ai có thể có bản lĩnh đấu thắng được anh.
Trước đó Lục Chiêu ở giới thương mại không phải rất lợi hại sao, lợi hại đến nỗi không có ai dám chọc, nhưng mà không biết anh ta sao mà đắc tội với Dạ Âu Thần, lập tức bị Dạ Âu Thần phế bỏ.
Hơn nữa tập đoàn Lục thị trong một đêm đã biến mất một cách lặng lẽ.
Cho nên trong vòng của bọn họ có truyền một câu, chính là chọc vào Dạ Âu Thần thì tương đương với việc nhỏ lông trên đầu cọp, ai sẽ nguyện ý đi làm chuyện mà dù có cố hết sức cũng không được cám ơn? Không làm được thì có thể ngay cả tương lai cũng bị mất!
“Các anh muốn biết có phải đùa hay không, đi theo nhìn là biết.”
Nói xong, Thẩm Cửu vượt qua bọn họ, hai người đàn ông kia nào dám theo sau, bọn họ đều cảm thấy… Không ai dám đùa giỡn như vậy, dù sao liên quan đến chuyện hôn nhân đại sự của Dạ Âu Thần, người phụ nữ kia dám nói bậy bạ sao? Hơn nữa bộ dáng của cô nàng này còn khí thế như vậy, tám mươi phần trăm là sự thật.
“Chẳng nhẽ, cô ấy chính là con gái nhà họ Thẩm mà Dạ Âu Thần cưới?”
“Cắt, không phải mới làm lễ ăn hỏi sao? Hơn nữa tên tàn phế kia cưới vợ chính là một chuyện cười, tên đó có thể làm gì? Ai, người đẹp như vậy, thật là đáng tiếc…”
“Chậc chậc, tàn phế có phúc của tàn phế, đừng xem người ta tàn phế, người ta vẫn cưới được một tuyệt sắc giai nhân kia thê.”
Thẩm Cửu đi một đoạn ngắn sau đó quay đầu nhìn, phát hiện bọn họ thật sự không đi theo, thật may cô có thể đe dọa được bọn họ.
Phù-
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chui về phía trước, vất vả chen về phía trước, cuối cùngThẩm Cửu cũng thấy được bóng người quen thuộc.
Là Lang An!!
“Trợ lý Lang!”
Không nhịn được, Thẩm Cửu gọi anh ta.
Lang An đứng ở trên đài sửng sốt, giống như là nghe thấy có người gọi mình, hơn nữa giọng nói rất quen, vì vậy anh ta theo hướng âm thanh nhìn qua.
Nhìn một cái, thiếu chút nữa Lang An đã bị dọa đến vỡ mật.
Sắc mặt anh ta thay đổi lớn, thiếu chút nữa đã thất lễ, sau đó có thể nhận thức được mình vẫn còn ở trên đài, lập tức tỉnh táo lại, từ bên cạnh đi xuống vòng đến trước mặt Thẩm Cửu, kéo cô đi.
Thẩm Cửu bị anh ta kéo ra ngoài, nhưng cô lại quay đầu tìm kiếm bóng người của ai đó.