Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 310: Anh không muốn gặp cô



Hai mươi phút sau, cuối cùng xe của Lang An đã đến biệt thự Hải Giang, nhưng lại bị ngăn cản ở cổng lớn.

Lang An nhướng mày vẫy tay với người gác cổng, nhưng người gác cổng vẫn không cho bọn họ tiến vào.

Lang An không hiểu, đành phải quay đầu nói với Thẩm Cửu: “Mợ chủ chờ ở trên xe một lát, tôi đi xuống xem đã xảy ra chuyện gì.”

“Được.” Thẩm Cửu gật đầu, nhìn Lang An mở cửa xuống xe.

Sau khi cửa xe đóng lại, Thẩm Cửu không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ có thể nhìn thấy Lang An đi đến nói chuyện với mấy người bọn họ, kết quả sau khi nói vài câu, Lang An đột nhiên quay đầu thoáng nhìn về phía cô, ánh mắt phức tạp không thôi, sau đó anh ta thu lại ánh mắt, dường như đang tranh cãi với mấy người gác cổng kia.

Nhưng tranh cãi hồi lâu, anh ta vẫn chưa trở lại.

Thẩm Cửu căng thẳng nuốt nước miếng, trong lòng đã có phỏng đoán đại khái.

Cô im lặng một lát, cuối cùng vẫn đẩy cửa xuống xe.

“Lang An, sao rồi?”

Nghe thấy tiếng nói của cô, Lang An lập tức ưỡn thẳng lưng, sau đó anh ta vội vàng chạy đến trước mặt Thẩm Cửu: “Mợ chủ, không có việc gì, tôi đang nói chuyện với bọn họ.”

Ánh mắt Thẩm Cửu xuyên qua bả vai Lang An nhìn mấy người gác cổng đằng sau anh ta.

Mấy người kia đều nhận ra cô, lúc này sau khi tiếp xúc với ánh mắt của cô thì đều né tránh rời đi, không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Nhìn thấy vậy, Thẩm Cửu càng có thể chứng thực phỏng đoán trong lòng mình, ánh mắt cô chợt xoay chuyển, tỏ ra bình thản mà lên tiếng hỏi: “Anh ấy không cho tôi vào, phải không?”

Nghe vậy, biểu cảm trên mặt Lang An trở nên khó coi, xoắn xuýt nhìn Thẩm Cửu giải thích: “Không phải vậy đâu mợ chủ, hôm nay cậu Dạ đợi mợ chủ cả một buổi tối, chắc chắn bây giờ tức giận, cho nên...”

“Cho nên... anh ấy không muốn cho tôi đi vào, là vậy sao?”

Loading...

Thẩm Cửu rủ mắt xuống nhìn chằm chằm đầu ngón chân chảy máu của mình: “Ngay cả một câu giải thích anh ấy cũng không muốn nghe tôi nói sao?”

“Mợ chủ...”

“Lang An, nếu bọn họ đã không cho tôi vào, vậy một mình anh vào đi.”

“Nhưng mà mợ chủ...”

“Phiền anh nói với anh ấy một tiếng, tôi ở chỗ này chờ anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy, tôi có rất nhiều lời muốn nói với anh ấy, nhờ anh đấy!”

“Vậy được rồi, mợ chủ, cô cứ ở chỗ này chờ tôi, tôi lập tức đi nói với cậu Dạ ngay.”

“Ừm.”

Trước khi đi, Lang An liếc mắt cảnh cáo mấy người kia, sau đó lái xe đi vào.

Ngoài cửa của biệt thự Hải Giang lớn như vậy, chỉ có mấy người gác cổng vào Thẩm Cửu.

Thẩm Cửu đứng ở khá xa, bóng dáng cô mặc lễ phục ở trong gió đêm lại càng lộ rõ vẻ mỏng manh tiêu điều, bả vai vừa bóng loáng lại vừa gầy yếu khiến cho người ta có loại ảo giác chỉ cần gió thổi qua lập tức ngã xuống.

Có một người trong đám không đành lòng, lên tiếng: “Mợ chủ, cô vào trong này chờ đi, gió đêm quá lớn, nếu cô bị cảm, đến lúc đó cậu Dạ sẽ trách tội chúng tôi.”

Nghe vậy, bờ môi Thẩm Cửu khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhìn sang phía bọn họ.

Sẽ trách tội bọn họ sao? Anh còn không muốn cho cô vào, nào sẽ bận tâm đến an nguy của cô?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu lại rủ mắt xuống, không lên tiếng nói chuyện.

Cô không đi qua đó, mấy người gác cổng cũng không có cách nào, Thẩm Cửu ngơ ngác đứng đó, bọn họ cũng chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô.

Thật ra sao bọn họ lại không nhìn ra chứ, cậu Dạ là đang tức giận Thẩm Cửu, nhưng thực tế tình cảm vẫn còn đó, dù sao cô cũng là người phụ nữ đầu tiên cậu Dạ mang về biệt thự Hải Giang. Chẳng phải trong lòng càng yêu thích một người, khi tức giận sẽ càng nghiêm trọng hơn sao? Đọc nhanh nhất tại Tamlinh247.com

Nhưng đây chỉ là chuyện của bây giờ, chuyện ngày sau ai cũng không nói trước được.

Nếu như không phải trước khi vào cậu Dạ đã ra lệnh thép, nói không cho Thẩm Cửu bước qua cánh cổng này, nếu để cô bước qua cánh cổng này, tất cả bọn họ đều gặp xui xẻo, bọn họ thật sự muốn mở một mắt nhắm một mắt.

Dù sao ai cũng có thể cảm nhận được, từ sau khi Thẩm Cửu đến biệt thự Hải Giang, tính tình cậu Dạ tốt hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa mỗi ngày đều sẽ trở về.

Lúc trước chưa từng tồn tại tình huống thế này.

Điều này đã đủ chứng minh Thẩm Cửu đặc biệt cỡ nào.

Cũng không biết đứng trong gió rét bao lâu, khi Thẩm Cửu cảm thấy cánh tay của mình sắp bị gió đêm thổi cho tê dại, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Lang An đang chạy nhanh về phía mình.

“Lang An...” Bờ môi Thẩm Cửu khẽ cử động gọi tên anh ta, giọng nói yếu đến mức ngay cả mình cũng không nghe rõ, hơn nữa còn mang theo tiếng rung động.

Lạnh quá rồi.

Mặc lễ phục không tay đứng trong gió đêm lâu như vậy.

Lang An đi đến trước mặt cô, sắc mặt vẫn rất khó coi, hơn nữa dường như trong tay anh ta còn có thêm một phần tài liệu.

“Mợ chủ...” Lang An nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Thẩm Cửu chớp chớp mắt, khẽ hỏi: “Anh ấy không muốn gặp tôi sao?”

Lang An hơi tránh né, gật đầu: “Cậu Dạ vẫn đang tức giận, bây giờ không muốn gặp cô, mợ chủ... hay là hôm khác cô lại đến?”

“...”

Thẩm Cửu không nói tiếp, đương nhiên cô sẽ không để hôm khác lại đến.

“Anh chuyển lại những lời kia cho anh ấy rồi chứ?”

Lang An nhớ đến tình huống lúc đó, dáng vẻ Dạ Âu Thần thật sự đáng sợ, sau khi anh ta đi vào, nói ra những lời Thẩm Cửu muốn anh ta truyền lại cho anh, lại nghe thấy Dạ Âu Thần cười lạnh.

“Có lời gì để nói chứ? Đợi cô ta cả một buổi tối không xuất hiện, bây giờ mới đến giả vờ đáng thương? Cậu đi nói với cô ta, lần này tôi sẽ không tin tưởng lời nói dối của cô ta nữa.”

“Nhưng mà cậu Dạ... mợ chủ!”

Lúc ấy Lang An còn muốn nói ra chuyện Thẩm Cửu bị thương, nhưng Dạ Âu Thần lại đột nhiên lạnh lùng cắt ngang: “Mợ chủ? Cô ta cũng xứng sao?”

Nói xong, trực tiếp ném một phần tài liệu đến trước mặt anh ta.

“Không phải cô ta vẫn luôn muốn cái này sao? Đưa cho cô ta, bảo cô ta cút đi.”

Lang An: “...”

Anh ta tiến lên nhặt tài liệu, thoáng nhìn, ngay lập tức khiếp sợ!

“Cậu Dạ, đây chính là... ngài chắc chắn muốn đưa cái này cho mợ chủ sao?”

“Nhớ kỹ, sau này cô ta không phải là mợ chủ hai của nhà họ Dạ nữa.”

“Cậu Dạ!”

“Cút ra ngoài!”

Dạ Âu Thần lạnh giọng trách mắng.

Lang An vẫn đứng tại chỗ, Dạ Âu Thần lại nổi giận, bỗng dưng đưa tay quét hết đồ trên bàn xuống.

Rầm!

Cảm giác được lửa giận của anh, Lang An cũng biết mình không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa, anh ta chỉ có thể cầm tài liệu nhanh chóng quay người rời đi.

“Cái này là anh ấy bảo anh chuyển cho tôi?” Thẩm Cửu nhìn phần tài liệu kia dò hỏi, sau đó giơ tay muốn cầm.

Sắc mắt Lang An thay đổi, lùi về sau một bước: “Mợ chủ!”

Mặc dù cậu Dạ bảo anh ta giao cái này cho Thẩm Cửu, nhưng anh ta vẫn chưa suy nghĩ kỹ xem có nên đưa cái này cho cô hay không, dù sao... tối nay cậu Dạ thật sự chỉ là tức giận quá, trong lúc nổi giận con người đều sẽ làm ra một số quyết định không lý trí.

Ví dụ như bây giờ, anh ta căn bản không biết sau này Dạ Âu Thần có hối hận hay không, đến lúc đó có trách tội anh ta hay không? Thật ra cho dù có hối hận hay không, người xui xẻo nhất chắc hẳn là anh ta rồi.

Vì vậy, anh ta vẫn muốn suy nghĩ lại thật kỹ càng.

“Đưa cho tôi đi.” Thẩm Cửu mỉm cười với anh ta: “Nếu anh ấy bảo anh đưa cho tôi, anh cũng đừng do dự nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.