Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 313: Đã đủ rồi



Thẩm Cửu gật đầu, cô cũng không muốn mình ngã xuống đúng lúc này, bằng không tất cả những gì cô làm đều uống phí.

Thế là cô sải bước đi về phía bọn họ, nào ngờ vừa đi được hai bước, cả người cô không tự chủ ngã về phía trước.

‘Bịch’ một tiếng, Thẩm Cửu lập tức ngã xuống mặt đất lạnh lẽo.

Hạt mưa lớn như hạt đậu tí tách rơi lên mặt, lên người cô, chỉ thoáng chốc đã làm ướt hết lễ phục của cô, tóc cũng bết vào một chỗ, đau quá...

Nhưng cô vẫn đứng dậy, cô muốn tránh mưa, muốn đợi Dạ Âu Thần đi ra gặp cô.

Cô có rất nhiều lời muốn nói với Dạ Âu Thần, cô muốn tin tưởng anh, muốn không quan tâm đến bất kỳ thứ gì mà yêu anh.

Nhưng vì sao anh không đi ra?

Trong lúc nhất thời, Thẩm Cửu cảm giác thấy có chất lỏng ấm áp nào đó từ trong khóe mắt chảy ra, nhưng rất nhanh đã bị nước mưa lạnh buốt trộn lẫn, vì thế cô không phân rõ được thứ trên mặt mình là nước mưa hay nước mắt.

“Mợ chủ!”

Những người kia nhìn thấy cô ngã xuống, đều sợ hãi kêu lên.

Mà Lang An vẫn chưa về, Thẩm Cửu chớp chớp mắt, vừa định bò dậy khỏi mặt đất, lại chợt có một giọng nói dịu dàng mang theo tức giận ở phía trên vang lên.

“Đừng đi, không cần thiết.”

Loading...

“Ah...” Giọng nói này nghe rất quen, Thẩm Cửu vừa muốn nhìn xem là ai, kết quả cô còn chưa kịp cử động, cơ thể của cô đã bị người ta đỡ lấy, một đôi tay ấm áp mà mạnh mẽ đỡ lấy bờ vai cô.

Thẩm Cửu chui vào trong một lồng ngực ấm áp.

“... Tất cả những gì em làm, đã đủ rồi.”

Giọng nói dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cô, cơ thể của cô được bao trong vòng tay tràn ngập ấm áp, Thẩm Cửu ngửi thấy hơi thở không phải là xa lạ, còn mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt.

“Đi theo tôi đi, em không cần đứng ở nơi này nữa, nếu anh ta đã không gặp em, em cũng nên giữ lại tự tôn của mình.”

Ngay sau đó, Thẩm Cửu lập tức bị ôm ngang, tay cô vô thức vòng qua cổ người nọ, khi ngẩng đầu đúng lúc đối diện với ánh mắt đau lòng của Dạ Y Viễn.

“Dạ Y Viễn?” Nhìn thấy anh ta, Thẩm Cửu rất kinh ngạc, tại sao anh ta lại ở chỗ này? Không phải anh ta trở về bệnh viện rồi sao? Bây giờ đã là nửa đêm, nhưng anh ta lại vẫn xuất hiện ở đây, hơn nữa còn nói với cô mấy lời như vậy!

Thế này có phải chứng tỏ...

Trong nháy mắt, nước mắt phủ đầy đáy mắt Thẩm Cửu, cô ngơ ngác nhìn anh ta: “Anh, sao anh lại đến nơi này?”

“Đứa ngốc.” Dạ Y Viễn cười nhạt: “Không phải tôi đã nói muốn đưa em đến trước mặt anh ta sao? Em còn chưa nhìn thấy anh ta, sao tôi có thể yên tâm rời đi một mình?”

“Tôi... anh ấy không muốn gặp tôi.” Thẩm Cửu cắn môi, cuối cùng nước mắt vẫn không nhịn được mà rơi xuống.

“Không sao.” Dạ Y Viễn cố nhịn đau lòng lau nước mắt cho cô, cười nói: “Anh ta có gặp em hay không, bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi, Âu Thần... nếu anh ta không muốn gặp em, vậy tôi sẽ mang em rời khỏi nơi này.”

Nói xong, anh ta sải bước quay người chuẩn bị rời đi.

Thẩm Cửu biến sắc, vội vàng tóm chặt ống tay áo anh ta: “Không, không được! Tôi không thể rời khỏi nơi này, tôi muốn chờ ở chỗ này, tôi có rất nhiều lời muốn nói với anh ấy!”

Bước chân của Dạ Y Viễn chợt dừng lại, anh ta cúi đầu, ánh mắt hơi trách cứ.

“Em vẫn không rõ sao? Anh ta vốn dĩ không muốn gặp em, nếu anh ta đau lòng em dù chỉ một chút, vậy sẽ không để em chờ đến bây giờ, tôi vẫn luôn cố nén xúc động xuống xe, chính là vì để em thấy rõ, bây giờ em còn muốn u mê không tỉnh ngộ sao?”

“...”

Lời nói của anh ta lập tức đâm trúng chỗ đau trong lòng Thẩm Cửu, khiến cô một câu cũng không nói lên lời.

Cô ngây ngốc nhìn anh ta hồi lâu, một lát sau nhỏ giọng khóc.

“Nhưng tối nay quả thật là lỗi của tôi, tôi nói đến, nhưng tôi đã để anh ấy chờ cả một buổi tối mà không xuất hiện, anh ấy... bây giờ là đang trả thù tôi, để tôi cũng cảm nhận mùi vị chờ đợi một người. Tôi cần phải thông cảm cho anh ấy...”

“Đừng suy nghĩ nhiều, những chuyện này không phải lỗi của em. Xảy ra tai nạn giao thông là chuyện ngoài ý muốn, nếu như đó cũng là lỗi của em, vậy Dạ Âu Thần anh ta... hôm nay chính là tội nặng không thể tha thứ. Cửu Cửu, anh cả mang em rời khỏi nơi này trước, sức khỏe của em quá suy yếu, hôm nay lại bị thương, còn đứng ở nơi này em sẽ không chịu nổi.”

Nói xong, Dạ Y Viễn cũng mặc kệ cô có đồng ý hay không, dứt khoát ôm cô sải bước rời đi.

Thẩm Cửu phản ứng lại, ra sức giãy giụa.

“Không, tôi không muốn đi! Tôi từng nói sẽ ở nơi này đợi anh ấy đến gặp tôi! Tôi không thể đi!”

“Ừm...” Dạ Y Viễn khẽ rên lên một tiếng, Thẩm Cửu lập tức không dám vùng vẫy nữa, bởi vì cô biết trên người Dạ Y Viễn bị thương rất nặng, vừa rồi cô giãy giụa chắc chắn đã động vào miệng vết thương của anh ta rồi.

Dạ Y Viễn dừng lại, cười khổ với cô: “Sao không tiếp tục giãy giụa nữa hả? Có lẽ em có thể đẩy tôi ra, sau đó trở lại trước cánh cổng kia, nhưng tôi phải nói cho em biết, trước đó tôi vẫn luôn đứng ngoài quan sát, bây giờ mới có ý định mang em rời đi, vậy sẽ không dễ dàng thả em xuống. Trừ phi tôi ngã xuống trong làn mưa này, nếu không tôi sẽ không để em trở về rồi mất sạch tôn nghiêm đâu.”

Thẩm Cửu: “... Dạ Y Viễn, hà cớ gì anh phải làm vậy?”

“Vậy còn em? Hà cớ gì em phải làm vậy?”

Thẩm Cửu nói không lên lời, cô cắn môi: “Tôi biết, chuyện này là tôi nợ anh, theo lẽ phải thì tôi nên đồng ý với anh, nhưng tôi vẫn muốn cầu xin anh, thả tôi xuống đi, đây là chuyện giữa tôi và Dạ Âu Thần, tôi muốn tự mình xử lý, cho dù tôi làm như thế nào, vậy cũng là tự tôi cam tâm tình nguyện, không phải anh cả cũng vẫn luôn nhấn mạnh với tôi rằng đây là anh cả cam tâm tình nguyện sao? Vậy để tôi cam tâm tình nguyện một lần thì sao chứ?”

“Cho dù em nói thế nào, hôm nay tôi cũng sẽ không để cho em ở lại nơi này.” Dạ Y Viễn ôm cô đi về phía xe, mà người gác cổng nhìn thấy cảnh tượng này thì trợn mắt há hốc miệng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu cả Dạ lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn trực tiếp ôm người đi?

“Anh cả, tôi cầu xin anh, anh thả tôi xuống đi, tôi thật sự muốn tiếp tục ở chỗ này chờ anh ấy, tôi đã nói rồi... tôi không thể nuốt lời lần nữa, anh...”

Cơ thể Thẩm Cửu đã chịu đựng quá nhiều rồi, vừa rồi thoạt nhìn có chút tinh thần, còn có thể cãi lại Dạ Y Viễn, nhưng một giây sau đó, giọng nói của cô dần suy yếu, sau đó hoa mắt chóng mặt ngửa ra sau.

Dạ Y Viễn giật mình, nheo mắt lại: “Cửu Cửu?”

“Anh cả, cho tôi... trở về!”

Cô mơ hồ nói một câu.

Thật đáng chết!

Nhất định là vừa rồi đứng quá lâu, gió đêm thổi đến mức đầu óc cô cũng không còn tỉnh táo nữa.

Bằng không, sao bây giờ cô lại cảm thấy trước mắt ngày càng mơ hồ, đầu cũng ngày càng choáng váng.

Toàn bộ thế giới... đều đang quay cuồng.

Tựa như động đất vậy.

Không được, cô không thể ngất... cô còn phải đợi Dạ Âu Thần đi xuống.

Cô có rất nhiều lời muốn hỏi Dạ Âu Thần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh lại tức giận như vậy, vì sao một lời không hợp đã đưa đơn thỏa thuận ly hôn cho cô rồi?

Đúng rồi... đơn thỏa thuận ly hôn.

“Em mệt mỏi rồi, ngủ một giấc thật ngon đi, bây giờ tôi mang em đi.”

“Không, không muốn...”

Thẩm Cửu nghe thấy tiếng nói của mình càng ngày càng xa xăm, mãi đến khi biến mất không còn nghe thấy gì nữa.

Cuối cùng cô vẫn chìm vào trong bóng tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.