“Tây Tây? Cháu đang làm gì vậy?” Có người không hiểu hỏi.
“Chú Trần, bọn họ đã bị thương đến mức này vẫn không nổi giận với chúng ta, rõ ràng không phải là nhóm người lúc trước, bọn họ là người tốt!”
Nói xong, cô gái tên Tây Tây đi đến trước mặt Hàn Minh Thư: “Chỉ có điều trước khi đưa hai người đến gặp Lâm Tranh, tay của cô cần phải xử lý một chút, nếu cô không ngại, tôi có thể giúp cô!”
Tiểu Nhan dừng một chút, nhìn về phía bàn tay kinh khủng của Hàn Minh Thư: “Nghiêm trọng như vậy, vẫn là đi bệnh viện xem đi”
Nếu không, cô sợ vết thương sẽ chuyển biến xấu, đến lúc đó sẽ không tốt.
Cô gái tên Tây Tây đó không dám nói lời nào, chỉ mở to đôi mắt chân thành nhìn về phía Hàn Minh Thư, Hàn Minh Thư suy nghĩ một chút, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Vậy làm phiền cô.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan biến sắc: “Minh Thư!”
Hàn Minh Thư cũng sải bước đi theo cô gái tên là Tây Tây đó đi về phía trước, hết cách, cô đành phải đi theo.
Sau khi mọi người rời đi, một nhóm người vẫn đứng tại chỗ.
“Lý Hiền, sao cháu có thể tùy tiện đẩy người ta? Sau này không được phép làm như vậy nữa”
Đứa bé vừa rồi đẩy Hàn Minh Thư tên là Lý Hiền, bị người lớn nói như vậy, cậu bé lập tức bĩu môi, bất mãn nói: “Cô ta là người xấu!”
“Chị Tây Tây của cháu nói, bọn họ không phải người xấu! Cháu thật sự thấy bọn họ bắt nạt bà của cháu sao?”
Loading...
Lý Hiền hơi gật đầu.
Bà cụ có lẽ không đành lòng nhìn cháu mình bị mắng, nhưng cũng không muốn người khác hiểu lầm hai cô gái đó, cuối cùng thở dài nói: “Bọn họ không bắt nạt tôi, chỉ nói chuyện với tôi, có lẽ là đứa bé này đã hiểu lầm!”
“Nói như vậy… Tất cả chúng ta đã hiểu lầm bọn họ? Bọn họ thật sự là đồng nghiệp của Lâm Tranh sao?”
“Chúng tôi thực sự là đồng nghiệp của Lâm Tranh, nghe Tân Ca nói, trong nhà anh ta xảy ra chuyện, cho nên tới xem một chút.”
Nghe cái tên Tân Ca này, động tác xử lý vết thương của Tây Tây giúp Hàn Minh Thư hơi dừng lại một chút, sau đó gật đầu nói: “Tôi tin cô, Tân Ca thường xuyên đến nơi này của chúng tôi, quen biết tất cả mọi người. Cô ta… Rất thích Lâm Tranh, gần như ngày nào cũng chạy đến nhà anh ấy!”
Nói đến đây, Tây Tây yếu ớt nhìn Hàn Minh Thư một cái, nhỏ giọng hỏi: “Cô không đau sao?”
“Lúc tôi giúp cô xử lý vết thương, tại sao cô không hề kêu lên chút nào?” Tây Tây nghỉ ngờ nhìn động tác trên tay một chút: “Tay của cô bị mảnh thủy tinh đâm vào, còn có mảnh vụn gỗ, còn phải dùng kim khều ra!”
Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua lòng bàn tay của mình, không nói gì.
Tiểu Nhan ở bên cạnh buồn bực nói: “Sao có thể không đau chứ? Tôi nhìn cũng còn cảm thấy đau muốn chết, cô ấy không rên một tiếng là vì cô ấy là người nhãn nhịn!”
Những năm gần đây, Hàn Minh Thư đem tất cả mọi chuyện giữ ở tận sâu trong lòng.
Trước đó có một lần cô còn nhớ rõ, lúc ấy cô vừa ra nước ngoài không lâu, khi đó Hàn Minh Thư vẫn chưa trở thành nhà thiết kế, lần đầu tiên đi làm loại hình công việc thế này đã bị bắt nạt, sau đó bị thương rất nghiêm trọng.
Kết quả là cô không hề rên lên một tiếng cho đến khi công việc kết thúc.
Bây giờ nghĩ lại, Tiểu Nhan vẫn cảm thấy đau lòng muốn chết.
Nghe vậy, Tây Tây cũng không nói chuyện, cúi đầu xử lý vết thương cho Hàn Minh Thư.
Cô ta cũng phát hiện, người trước mắt này có lẽ thật sự rất ẩn nhãn, từ khi xử lý vết thương đến bây giờ cô ta cũng cảm thấy không đành lòng, nhưng không hề thấy Hàn Minh Thư nhíu mày một cái, chỉ thấy cái trán trắng nõn của cô đang không ngừng toát mồ hôi lạnh mà thôi.
Sau khi băng bó xong, Tây Tây nói khế: “Mấy ngày này cô tạm thời đừng đụng vào nước, nếu rảnh rỗi cô nên đến bệnh viện xem một chút, hôm nay tôi chỉ xử lý khẩn cho cô!”
Hàn Minh Thư nhìn về phía cô ta mỉm cười: “Cám ơn”
Tây Tây đỏ mặt, nhìn vô cùng thiện lương: “Bây giờ tôi đưa hai người đi tìm Lâm Tranh!”
“Cám ơn” Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan theo sau Tây Tây, đi về phía nhà của Lâm Tranh.
Tây Tây tin tưởng hai người, nên trên đường đi đã kể cho bọn họ rất nhiều chuyện liên quan đến Lâm Tranh.
Và Hàn Minh Thư cùng Tiểu Nhan mới biết, hóa ra điều kiện sống của Lâm Tranh vẫn luôn không tốt, mẹ của anh ta đến từ trốn trăng hoa, gả cho ba của Lâm Tranh.
Ba của Lâm Tranh là một thanh niên rất chăm chỉ, ngoại hình anh tuấn khôi ngô, lúc còn trẻ hấp dẫn rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng không biết vì sao ba của Lâm Tranh lại yêu một người phụ nữ ở trốn trăng hoa, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình, sau đó có Lâm Tranh.
Thời gian đầu, đôi vợ chồng nhỏ này sống rất êm đềm, Tiểu Lâm Tranh vẫn luôn sống trong một gia đình hạnh phúc.
Nhưng sau vài năm, mẹ của Lâm Tranh lại không hề thay đổi bản tính, chạy đến những nơi trăng hoa để kiếm tiền, nhớ đến cuộc sống vàng son choáng ngợp trước đây, cảm thấy ba của Lâm Tranh không làm nên chuyện, không cho bà ta một cuộc sống tốt đẹp.
Vậy nên hai bên bắt đầu chiến tranh lạnh, cãi vã, sau đó thậm chí là đánh nhau.
Sau đó nữa, ba của Lâm Tranh bắt đầu nghiện rượu, sau khi đi nhậu về ông ta liền say khướt, mẹ Lâm Tranh mắng ông ta là tên nghiện rượu, sau đó bỏ rơi Lâm Tranh đi mất không trở về nữa.
Sau đó nữa, ba của Lâm Tranh cả ngày uống rượu sống qua ngày, Lâm Tranh cứ như vậy sống trong sợ hãi ngày này sang này khác.
Sau đó ba của Lâm Tranh còn nghiện cờ bạc, mắc nợ một khoản vay nặng lãi, bây giờ món nợ này đương nhiên là đổ lên đầu Lâm Tranh.
Vay nặng lãi.
Thật đáng sợ.
Nợ tiền càng nhiều thì tiền lãi tăng càng nhiều, bạn không trả hết một ngày thì lãi sẽ tăng lên một ngày.
Bạn không trả hết trong một tháng thì tiền lãi sẽ tăng một tháng.
Tăng đến khi bạn thậm chí không trả nổi số tiền này.
Khi đi đến trước một căn phòng cũ, Tây Tây dừng chân lại: ‘Mặc dù ngày thường anh Lâm Tranh lạnh lùng một chút, nhưng… Anh ấy không phải không muốn kết bạn với mọi người, anh ấy chỉ không muốn liên lụy đến người khác mà thôi. Những người đó thường xuyên chặn anh ấy lại để đòi nợ, nếu để bọn họ nhìn thấy ai đến gần anh ấy, chắc chắn sẽ tìm người đó gây phiền phức”
Nghe đến đây, Hàn Minh Thư dừng một chút, không khỏi nhìn Tây Tây một cái.
Hóa ra đây là nguyên nhân thiếu niên kia quái gở sao?
Cô còn tưởng rằng… Anh ta bị hoàn cảnh thúc đẩy, không ngờ rằng…
“Hai người chờ một chút, tôi đi vào trước nhìn xem”
Tây Tây dừng lại, sau đó đi vào trước.
Lúc cô ta vừa muốn sải bước đi vào, Tân Ca lại đang gào khóc đi ra, đúng lúc đối mặt với bọn họ.
Bốn người đều sững sờ, Tân Ca lập tức đi đến trước mặt Hàn Minh Thư, tức giận nói: “Cô tới làm gì? Cô đừng tưởng rằng Lâm Tranh sẽ nhận lòng tốt của cô, cút khỏi đây đi!”
Hàn Minh Thư nhàn nhạt nhìn cô ta, nhưng không trả lời.
Tiểu Nhan nói: “Chúng tôi chỉ đến thăm anh ta mà thôi, có liên quan gì đến cô?”
Tân Ca tức giận hừ một tiếng, sau đó quay đầu bước đi.
Sau khi cô ta rời đi, Tiểu Nhan nói cô ta thật kì cục.
Ngay sau đó, trong phòng vang lên một tiếng động lớn, giống như thứ gì đó bị đập xuống đất, ngay sau đó một thanh niên mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh bước ra.
“Cút, cái đồ xui xẻo này, cút ra ngoài cho ông đây!”