CHƯƠNG 434: TÔI MUỐN HỦY HỢP ĐỒNG
Khi Hàn Minh Thư bước ra, Dạ Âu Thần vẫn còn đứng ngoài cửa.
Cô chau mày, sau đó đi về giường bệnh, cô thấy chiếc điện thoại để trên bàn, và cầm lên xem, mới thấy mật khẩu của cô đã bị bẻ.
Cô quay đầu nhìn lại tên thủ phạm: “Anh bẻ hả?”
Dạ Âu Thần đương nhiên biết cô đang nói gì, không muốn trả lời, bước lên cầm lấy điện thoại cô: “Có đói không? Tôi có dặn người làm chút đồ ăn, cô…”
“Dạ Âu Thần! Anh xem trộm điện thoại tôi? Còn hack mật khẩu của tôi? Anh có biết anh làm như vậy là không có đạo đức không! Anh có tư cách gì mà làm như vậy? Anh có tin tôi kiện anh không?”
Hàn Minh Thư dùng lực đẩy anh ta ra, tiện thể giật lại điện thoại, sau đó lùi vài bước, lưng dựa vào bức tường lạnh mặt thì nổi giận nhìn Dạ Âu Thần.
“Kiện tôi?”
Bộ dáng phản kháng của cô khiến Dạ Âu Thần không vui chau mày, sau đó cười mỉa mai: “Tôi trông em cả đêm, giờ chỉ đổi lại được câu này? Người phụ nữ này, em có lương tâm không?”
Hàn Minh Thư không nói gì, chỉ liếc anh ta.
Dạ Âu Thần cười khinh bỉ: “Không bẻ mật khẩu điện thoại em, làm sao gửi tin cho Tiểu Nhan, làm sao bảo cô ta đem đồ ăn cho cô? Hay là, trong lòng em tôi chỉ là hạng người đọc trộm bí mật trong điện thoại của em? Dạ Âu Thần tôi không đê tiện như vậy đâu.”
Hàn Minh Thư không trả lời, nhưng trong lòng cô có chút bâng khuâng.
Cô cảm thấy Dạ Âu Thần bẻ khóa điện thoại khiến cô rất tức giận, nhưng giận quá mất khôn, cô không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghe những lời của Dạ Âu Thần, đột nhiên cô cảm thấy bản thân làm lớn chuyện.
Nhưng…cô lại cảm thấy bản thân làm lớn chuyện không hề sai, Dạ Âu Thần đã có gia đình, nhưng lại ở trong phòng bệnh cùng cô cảm đêm.
Cho dù anh ta không ngại, nhưng trong lòng Hàn Minh Thư không chấp nhận được.
Nghĩ đến đây, cô không nói gì, và gọi cho Tiểu Nhan.
“Minh Thư?”
“Đến bệnh viện rước tớ, làm thủ tục xuất viện giùm tớ nhé, tiện thể đem bộ đồ mới cho tớ thay luôn nhé.”
Tiểu Nhan nghe được giọng điệu lạnh lùng của cô trong điện thoại, cũng không hỏi nhiều, liền gật đầu: “Được, tớ tới ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Minh Thư lướt qua Dạ Âu Thần đi ra ngoài, cô vẫn là đợi Tiểu Nhan tới làm thủ tục xuất viện cho mình.
Không ngờ bước tới cửa, Dạ Âu Thần chạy lên, chau mày: “Làm gì vậy?”
Hàn Minh Thư không trả lời, sau đó lại tiếp tục bước lên.
“Ha.”Dạ Âu Thần cười một cái, sau đó nói: “Cho dù đi vội, thì cũng nên mang giày vào mới đi chứ?”
Nghe xong, Hàn Minh Thư dừng lại, cúi đầu nhận ra bản thân chưa mang giày, lúc này đang chân trần đứng trên mặt sàn lạnh cóng.
Khi cô đang đứng ngây người, thì cả người đã bị bế xốc lên, Dạ Âu Thần bế cô vào bên trong, Hàn Minh Thư đơ vài giây thì liền phản ứng: “Mau thả tôi ra!”
Dạ Âu Thần mặt bơ không trả lời, bế cô tới giường đặt xuống, rồi đem đôi giày tới trước mặt cô.
“Xỏ vào đi”
Hàn Minh Thư cắn chặt môi, ngước đầu lên liếc anh ta, tên này quả thực rất đáng ghét.
Tuy rằng nói đang liếc anh ta, nhưng ánh mắt ấy đối với Dạ Âu Thần, khiến lòng anh ta vừa yêu vừa hận.
Dạ Âu Thần chịu không được, ghì lấy vai cô đẩy xuống giường.
“Nhìn tôi bằng ánh mắt này làm gì? Không có ai nói cho em biết ánh mắt này có thể khiến người ta nổi điên sao?”
Anh ta không hôn cô, nhưng rất người đè rất sát, hơi thở thở vào mặt cô, việc thân mật này không làm cho Hàn Minh Thư thấy mặt đỏ tim đập nhanh, trái lại trong lòng cô đang dâng lên sự tủi nhục.
Hàn Minh Thư nhắm mắt lại, đôi môi run run.
“Dạ Âu Thần.”
Giọng cô có hơi run rẩy, lông mi cũng giật nhẹ.
“Nếu anh vì muốn sỉ nhục tôi, vậy thì anh thành công rồi.”
Dạ Âu Thần ngập ngừng, sỉ nhục cô?
“Ý em là sao?” anh đưa tay bịt miệng cô lại, lạnh lùng hỏi.
Hàn Minh Thư mở to mắt, ánh mắt lạnh lùng.
“Trong lòng anh hiểu rõ.”
Bốn bề xung quanh im ắng, Dạ Âu Thần nhìn rõ trong mắt cô, sự chán ghét.
Phải.
Chính là sự chán ghét.
Cô ta đang chán ghét mình.
Không phải hận, mà là chán ghét.
Điều này khiến Dạ Âu Thần có chút dậy sóng trong lòng.
Tại sao? Những điều bản thân làm gần đây lại khiến cô ta chán ghét mình?
Từ phút đầu tiên gặp cô ta, anh ta đã không kiềm được muốn gần cô ta, anh ta chỉ đi theo trái tim, muốn làm gì thì làm đó, nhưng anh ta đã làm sai gì sao?
Dạ Âu Thần cắn chặt đôi môi mỏng: “Nói rõ ràng đi.”
“Tôi muốn hủy hợp đồng.”
So với sự bất an ở trong lòng của Dạ Âu Thần, thì giọng của Hàn Minh Thư nghe rất bình tĩnh: “Bây giờ đã đủ rõ ràng chưa?”
Nhân lúc Dạ Âu Thần không để ý, Hàn Minh Thư đẩy Dạ Âu Thần ra, để mặc anh ta nằm trên giường, sau đó cô xỏ giày rời khỏi phòng bệnh.
Cô đi làm thủ tục xuất viện, mặc cho bác sĩ nói gì cũng không để ý, làm xong cô quay về phòng bệnh, mà ngồi xuống ghế ở hành lang đợi Tiểu Nhan tới.
Tiểu Nhan không làm cô thất vọng, nói tới ngay thì quả thực tới ngay.
Nhìn thấy cô ngồi ở ghế ngoài hành lang, cô tò mò hỏi: “Minh Thư, sao cậu lại ở đây? Đáng lý cậu nên nằm trong phòng chứ?”
Hàn Minh Thư đứng dậy nhận lấy chiếc túi ở tay cô ta và xem, quả nhiên là đồ để thay, cô quay người bước về phòng.
Tiểu Nhan bè đi theo sau lưng đi vào phòng.
Phòng trống không, sớm đã không còn hình bóng của Dạ Âu Thần.
“Hửm, Dạ Âu Thần đâu?” Sau khi Tiểu Nhan bước vào, có chút nghi hoặc nên hỏi.
“Chắc về rồi.” Hàn Minh Thư trả lời một câu, sau đó vào phòng vệ sinh thay đồ.
Đợi cô ra, thì Tiểu Nhan đã bày đồ ăn lên bàn, vì trước đây từng chăm sóc Hàn Minh Thư, nên khi bệnh dạ dày của cô tái phát nên ăn gì thì Tiểu Nhan đều biết rõ.
“Mau qua ăn sáng đi.”
Tiểu Nhan vẫy tay, Hàn Minh Thư bước tới ngồi xuống, nhìn thấy đồ ăn trên bàn, nhưng lại không muốn ăn.
Nhưng cũng phải ăn một chút, cô bèn lấy chén và cầm đũa lên.
“Bên đây là của tớ, cậu không được ăn nha.” Tiểu Nhan bày đồ ăn của mình ra, Hàn Minh Thư chỉ ngó một cái, nhìn thấy khá nhiều đồ chiên xào, cô bất lực hỏi: “Cậu cố tình phải không? Mỗi lần bệnh tớ tái phát, chỉ được ăn đồ thanh đạm, cậu lại cố tình bày những đồ ăn chiên nướng trước mặt tớ?”
Khuôn mặt tiểu Nhan tỏ ra đắc ý, gắp một bánh chiên giòn như vàng bỏ vào miệng, lúc ăn còn cố tình phát ra tiếng: “Woa, thơm quá ngon quá, tiệm này mới mở đó, xem ra sau này tớ phải thường xuyên ủng hộ.”
Hàn Minh Thư: “….”
“Ngưỡng mộ không? Con sâu thường bị bệnh dạ dày tái phát như cậu, bây giờ thấy cậu thê thảm chưa? Sau này còn ngoan cố cả ngày không ăn mà đi vẽ nữa không? Linh cảm tới không chịu được đúng không? Cả người cậu ngã xuống cậu còn đứng dậy nổi không? Hừm?”