Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 466: Cậu dạ là người đàn ông tồi



Tiểu Nhan: “Chết tiệt, làm sao cô biết?”

“Tối hôm đó cô ấy đến chỗ của tôi, lẽ nào tôi không nhận ra cô ấy đang mặc gì sao? Chỉ là…” Nói đến đây thì vẻ mặt của Lâm Mỹ Nhiên trở nên nghiêm túc: “Có một chuyện rất quan trọng, tôi bắt buộc phải nói rõ với nữ thần của mình.”

“Chuyện gì vậy?” Tiểu Nhan nhiều chuyện hỏi.

Lâm Mỹ Nhiên trịnh trọng nói: “Tôi chỉ có thể cùng với nữ thần của tôi nói về vấn đề này.”

Nói xong, cô ta bước thẳng qua Tiểu Nhan, đi vào văn phòng để tìm Hàn Minh Thư.

Sau khi nhìn thấy hai quầng thâm lớn dưới mắt của Hàn Minh Thư, cô ta không kiềm chế được mà sửng sốt.

“Nữ thần, nữ thần làm sao thế?” Lâm Mỹ Nhiên nhìn chằm chằm vào quầng thâm của Hàn Minh Thư kinh ngạc thốt lên.

“Cứ gọi tôi là Minh Thư được rồi.” Hàn Minh Thư bất lực nhìn Lâm Mỹ Nhiên đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc của mình, tự hỏi người này không phải là nữ minh tinh sao? Sao lại có thể rảnh rỗi như thế, lại chạy đến văn phòng của cô vào lúc này?

“Minh Thư!” Lâm Hành Xuyên ôm lấy cánh tay của cô: “Tôi nhìn thấy rồi!”

“Cô nhìn thấy cái gì?”

“Dạ tổng của tập đoàn Dạ Thị ôm cô, tuy rằng cô che mặt, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua tôi cũng có thể nhận ra cô.”

Nghe thấy lời này, Hàn Minh Thư giật mình, chợt nhớ ra điều gì đó gì.

Đúng vậy, tuy rằng tối hôm đó cô đã che mặt, nhưng làm sao những người quen biết cô lại không nhận ra cô được chứ? Nghĩ đến đây, sắc mặt Hàn Minh Thư có chút khó coi.

Lâm Mỹ Nhiên ho nhẹ một tiếng, sau đó nét mặt trở nên nghiêm túc: “Tôi muốn nói trước với cô là Internet lan truyền nhanh nhất. Mọi người hiện đang tìm kiếm người phụ nữ bí ẩn đó là ai. Mặc dù vẫn chưa có manh mối nào nhưng có thể cô sẽ bị người cho manh mối mà điều tra phát hiện ra được.”

Hàn Minh Thư: “…”

Cô biết internet lan truyền nhanh đến mức nào, Lâm Mỹ Nhiên có thể nhận ra cô không có nghĩa là những người khác không thể.

Nói cho cùng thì đêm đó có rất nhiều người ngồi bên cạnh cô, mà cô còn đi ra ngoài một lúc.

“Hôm nay cô đến đây chính là để nói cho tôi biết chuyện này sao?”

“Ừ, chỉ là đến để nhắc nhở cô phải cẩn thận, hơn nữa còn phải chuẩn bị trước để ứng phó với những trường hợp bất ngờ. Tuy nhiên, có một điều quan trọng hơn tôi nghĩ tôi cần phải nói với cô.”

Hàn Minh Thư: “Chuyện gì vậy?”

Hai tay của Lâm Mỹ Nhiên đan vào nhau, khuôn mặt xinh đẹp có chút rối rắm: “Tôi còn chưa nghĩ thông suốt là có nên nói với cô hay không.”

Câu này khiến cho Hàn Minh Thư tức giận nở nụ cười: “Chưa nghĩ thông suốt vậy thì cô về trước đi, lần sau lại nói cho tôi nghe.”

“…Không được!”

Lâm Mỹ Nhiên nghiêm mặt nói: “Cô là nữ thần của tôi, tôi vẫn phải nên nói cho cô biết thôi… Tôi nghĩ chuyện này đối với cô khá không công bằng.”

Không công bằng? Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hàn Minh Thư bị những lời nói của cô ta làm cho sự tò mò nổi lên.

“Thực ra… khách hàng mà tôi đã giới thiệu cho cô trước đây, cô còn nhớ không?” Lâm Mỹ Nhiên cắn môi dưới rồi nhẹ nhàng giải thích với Hàn Minh Thư: “Em ấy thực ra là người thân trong gia đình tôi, nhỏ tuổi hơn tôi, luôn ngưỡng mộ tôi có thể trở thành một minh tinh. Nhưng mà mẹ em ấy không chấp thuận cho em ấy bước chân vào làng giải trí, vì vậy em ấy luôn là một sinh viên giỏi trong trường đại học. ”

Những lời này khiến Hàn Minh Thư nhíu mày, cảm thấy Lâm Mỹ Nhiên sẽ không nói về Lâm Ân Ân mà không có lý do, cho nên chỉ có thể đồng ý gật đầu: “Ừ, nhớ.”

“Vốn dĩ đây đều là chuyện cá nhân. Nếu không phải tôi tình cờ nhìn thấy cậu Dạ của tập đoàn Dạ Thị ôm cô trong buổi họp báo thì tôi sẽ không nói với cô những chuyện này.”

“Cô rốt cuộc muốn nói gì?” Hàn Minh Thư thích thú nhìn cô ta.

“Tôi muốn nói em họ tôi đang hẹn hò thân thiết với Dạ Âu Thần!”

Nụ cười nơi khóe môi của Hàn Minh Thư có chút ngừng lại, Lâm Mỹ Nhiên lại buồn bực cắn chặt môi dưới của chính mình.

“Nữ thần trong mắt tôi là thiêng liêng bất khả xâm phạm. Vốn dĩ, nếu cô có thể thành đôi với Dạ Âu Thần thì tôi cũng sẽ chúc phúc cho hai người, nhưng… anh ta là một tên đàn ông tồi!”

“Đàn ông tồi?” Khóe miệng Hàn Minh Thư giật giật.

“Đúng! Anh ta rõ ràng đã hẹn hò với em họ của tôi rồi, nhưng lại vẫn ôm cô ở buổi họp báo, nếu như là ở nơi riêng tư thì thôi đi, nhưng đằng này lại là ở buổi họp báo, tôi và Triệu Ý Như đều ở đó. Tôi không phải là phóng đại bản thân hay gì cả, chỉ là danh tiếng của tôi và Triệu Ý Như ở Trong nước đều rất cao, buổi tối hôm đó số lượng người quan tâm chắc chắn cũng rất nhiều, đột nhiên xảy ra chuyện này, tôi cảm thấy anh ta để cô lộ diện ở trước mặt mọi người, cho nên…”

Khi nghe điều này, Hàn Minh Thư cuối cùng cũng hiểu ý của Lâm Mỹ Nhiên. không ngờ rằng cô gái này thật sự vì chuyện này mà chạy đến nói cho cô biết, Hàn Minh Thư nghĩ đến đây thì khẽ cười gật đầu.

“Tôi biết rồi.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Lâm Mỹ Nhiên ngây người nhìn cô, giống như không thể tin được cô lúc này lại có thể bình tĩnh như vậy.

“Hửm?”

“Ý của tôi là cô không buồn sao? Bởi vì cậu Dạ ôm cô, cô mất ngủ đến nỗi có quầng thâm dưới mắt, lẽ nào không phải là bởi vì vui mừng sao?”

Hàn Minh Thư: “…Ai nói với cô là tôi vui mừng vì được anh ta ôm?”

Người đàn ông đó trước đây ôm cô không biết bao nhiêu lần, hơn nữa bọn họ còn làm những chuyện thân mật hơn như thế, sao cô có thể vui mừng đến mức không ngủ được chỉ vì cái ôm của anh?

Cô không thể nhắm mắt là bởi vì cuộc hôn nhân của cô với anh vẫn còn.

Điều này khiến cô không thể chấp nhận được.

“Được rồi, có vẻ như tôi hơi nhiều chuyện can thiệp vào việc của người khác rồi, nhưng mà nữ thần vẫn phải cẩn thận đấy, Trần Phi còn đang đợi tôi ở dưới lầu, tôi đi trước đây. À đúng rồi, em họ tôi cũng không phải là loại người tốt đẹp gì, cô phải cẩn thận một chút nhé.”

Sau khi Lâm Mỹ Nhiên rời đi, Hàn Minh Thư mới nhìn thẳng vào vấn đề đó, cô ta nói không sai, cư dân mạng chắc chắn sẽ tìm ra được danh tính của cô.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Hàn Minh Thư càng thêm mờ mịt.

Vậy là ngay buổi chiều ngày hôm đó, Hàn Minh Thư liền tự mình sử dụng thủ đoạn truyền thông, dựa vào mối quan hệ xã hội của mình xóa hết toàn bộ thông tin liên quan đến thông tin của mình, những thông tin liên quan đến người phụ nữ thần bí trên mạng đó liền ít đi rất nhiều, Hàn Minh Thư nhìn sự việc xử lí gọn gàng hơn rất nhiều, cũng coi như có thể thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù chuyện giữa cô và Dạ Âu Thần rất phức tạp, có điều cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cô cũng không thể vì chuyện ly hôn mà vẫn luôn khiến trạng thái cuộc sống của bản thân ảm đạm đi.

Chủ nhà liên hệ trước đó đột nhiên chủ động gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có còn muốn qua xem phòng hay không.

Hàn Minh Thư quả thực là muốn mua căn phòng ở khu đó, nhưng lúc trước bởi vì hủy hợp đồng với Dạ Âu Thần, cho nên đã gác lại chuyện này, bây giờ nghĩ lại, cô và Dạ Âu Thần đại khái là không thể hủy hợp đồng được, nhưng ngộ nhỡ sau này vẫn có việc phải dùng đến tiền thì sao?

Hàn Minh Thư bên này đang suy nghĩ, chủ phòng ở bên kia đã đợi quá lâu, nói thẳng: “Là như vậy, trong nhà tôi xảy ra chút chuyện cần tiền gấp, cho nên nếu như cô thực sự thích căn nhà này, chi bằng hôm nay đến xem đi. Cô yên tâm, giá cả chúng ta có thể thương lượng đến khi hài lòng thì thôi.”

Nghe đến đây, Hàn Minh Thư có chút động lòng, chính là nói đối phương chủ động hạ giá, vậy thì cô quả thực có thể qua đó xem sao.

Bởi vì gần đây không có đơn hàng, cho nên cô cũng không bận, dứt khoát rời công ty sớm, sau đó cùng với Tiểu Nhan đến trường học đón bé đậu nành đi xem nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.