Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 472: Ai dám động đến người phụ nữ của tôi?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nhưng con vẫn còn nhỏ…” Bé đậu nành ủy khuất nói: “Hơn nữa con chỉ có mẹ thôi”

Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Hàn Minh Thư liền đông cứng lại.

Lại là chủ đề này, cô xoa đầu Bé đậu nành, nói nhỏ: “Con chờ mẹ nhé, cho mẹ chút thời gian, mẹ nhất định sẽ tìm ba cho con”

“Một lời đã định”

Điện thoại rung lên, Hàn Minh Thư nhìn sang, là tin nhắn của Dạ Âu Thần.

“Mẹ ơi, điện thoại mẹ đang đổ chuông kìa” Bé đậu nành lên tiếng nhắc nhở, sau đó muốn đứng dậy bắt máy thay cô, Hàn Minh Thư biến sắc, cô nhanh chóng nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cậu bé: “Bé đậu nành, trễ rồi;con mau đi ngủ đi, trẻ con không được đi ngủ muộn”

*Ồ, dạ vâng!” Bé đậu nành gật đầu, sau đó năm xuống bên cạnh cô, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.

Một lúc sau, hô hấp của cậu bé cũng dần trở nên đều đều, Hàn Minh Thư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lặng lẽ cầm lấy điện thoại tắt tiếng đi, sau khi chắc chắn sẽ không làm bé đậu nành thức giấc thì mới mở tin nhắn ra xem.

Là tin nhắn Dạ Âu Thần gửi đến.

{Đã giải quyết xong mọi chuyện rồi, muốn cảm ơn tôi thế nào đây?} Nhìn thấy tin nhắn này, đầu Hàn Minh Thư đầy dấu chấm hỏi, người này có vấn đề gì sao? Mọi việc đã giải quyết xong còn không biết xấu hổ muốn cô cảm ơn? Nếu không phải vì anh ta thì liệu có xảy ra nhiều chuyện như vậy không?

Hàn Minh Thư không nhịn được trợn tròn mắt, sau đó nhắn từng chữ một.

{Anh Dạ, nếu không phải vì hành vi của anh thì tôi đã không bị người khác bóc lột tàn nhẫn, còn bị lộ tên công ty nữa. Tôi không biết sau này liệu mình có bị tấn công hay gặp nguy-hiểm đến tính mạng hay không nữa.} Tin nhắn gửi đi không lâu thì người đó đã trả lời lại.

{Ai dám động đến người phụ nữ của tôi?} Khi Hàn Minh Thư nhìn thấy câu nói này, tim cô đập lỡ nhịp, nhưng rất nhanh sau đó lại cảm thấy không nói nên lời.

Cô không muốn nói lý lẽ với anh nữa nên đặt điện thoại sang bên cạnh.

Sau đó cô đánh răng rửa mặt, lúc chuẩn bị đi ngủ thì thấy màn hình đang sáng, Dạ Âu Thần lại gửi một tin nhắn khác.

{Tôi sẽ phái người đến bảo vệ an toàn cho em, sẽ không để ai làm hại em:} Nghe anh nói muốn phái người đến bảo vệ an toàn cho cô thì Hàn Minh Thư mới cảm thấy anh không vô lương tâm lắm, nhưng cô vẫn không muốn để ý đến anh, tắt máy, lên giường đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Minh Thư đến công ty, chuẩn bị bị Lâm Ân Ân làm khó.

Kỳ quái là cô đợi một buổi sáng mà Lâm Ân Ân vẫn chưa xuất hiện.

Theo lý thuyết mà nói; hôm qua cô ta kiêu ngạo.

như vậy thì hôm nay cô ta nên xuất hiện đúng giờ mới đúng, sao sắp đến trưa vẫn chưa thấy bóng dáng đâu hết?

Hàn Minh Thư không nén được sự tò mò trong lòng nên gửi một tin nhăn cho Lâm Mỹ Nhiên.

Lâm Mỹ Nhiên là một nữ diễn viên, ngoài đóng phim, cô ta còn làm người đại diện nên rất bận rộn, khi rảnh có thể mệt đến mức nhắm mắt lại sẽ ngủ ngay.

Hơn nữa, Lâm Mỹ Nhiên là loại người hay bất cẩn nên thường hay ngủ gật lúc trang điểm.

Ví dụ như lúc này cô ta vừa hoàn thành một cảnh quay, mệt mỏi đến mức năm xuống ghế sô pha ngủ thiếp đi.

Trần Phi bước tới vỗ vỗ mặt cô at: “Không được ngủ, dậy tẩy trang rồi ngủ.”

“Cút đi!” Lâm Mỹ Nhiên đấm đá Trần Phi, khó chịu nói: “Bà muốn ngủ, không muốn tẩy trang, tôi kiệt sức rồi.”

Trần Phi không còn cách nào khác ngoài nháy mắt với trợ lý, sau đó trợ lý nhanh chóng đưa bông tẩy trang và nước tẩy trang đến, Trần Phi ngồi bên cạnh kiên nhẫn tẩy trang cho Lâm Ân Ân.

“Hôm nay là cảnh cuối cùng phải không?” Lâm Mỹ Nhiên mệt mỏi hỏi.

Trần Phi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô ta, sau khi tẩy trang mắt, quầng thâm dưới mắt cô ta hiện rõ, anh ta rất đau lòng nhưng không còn cách nào khác, đã nhận làm người đại rồi, đành phải nói: “Em có thể ngủ thoải mái trong năm tiếng, tối nay có một hoạt động cần em tham gia”

Lâm Mỹ Nhiên nghe thấy, giả chết không trả lời lại.

Tỉng tỉng…

Điện thoại rung hai lần, là âm báo Fb.

Tất nhiên là cô ta sẽ không xem, Trần Phi vừa giúp cô ta tẩy trang vừa lấy điện thoại ra xem.

“Em họ em nói tối nay có tiệc ở nhà, hỏi em có về không”

“Từ chối” Lâm Mỹ Nhiên lạnh lùng nói: “Không thấy em mệt muốn chết sao?”

Trần Phi lịch sự trả lời thay Lâm Mỹ Nhiên, sau đó thoát ra đọc tin nhản khác.

“ồ, tin nhắn thứ hai này là của nữ thần của em gửi đó. Em đoán xem cô ấy nói gì…”

Còn chưa kịp nói xong thì Lâm Mỹ Nhiên vừa rồi như cá chết lập tức ngồi thẳng dậy giựt lấy điện thoại của Trần Phi, mặt đầy vui vẻ nhìn tin nhắn trên điện thoại.

Cách cô ta cầm điện thoại khiến Trần Phi không nhịn được mắc ói.

“Nếu không phải hiểu rõ em thì với bộ dạng này của em thật sự sẽ khiến anh hiểu lầm xu hướng giới tính của em đó”

Nghe thấy vậy, Lâm Mỹ Nhiên cười khẩy hai tiếng, nhìn anh ta nói: “Anh hiểu cái gì, Minh Thư là thần tượng của eml Có hiểu không!”

Sau đó cô ta vui vẻ gửi lại một tin nhắn cho Hàn Minh Thư.

Ting tong…



Vừa lúc cô cũng muốn trôi qua ngày cuối tuần một cách yên tĩnh.

€ó chuyện gì thì tuần tới giải quyết sau!

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư dặn dò Lâm Mỹ Nhiên nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người: Trên mạng thực sự không còn tin tức gì về cô nữa, cho dù cư dân mạng có đăng lên thì giống như sẽ bị kiểm soát, chỉ cần bạn đăng lên là sẽ bị chặn ngay lập tức, muốn bình luận cũng không được.

Thế lực của Dạ Âu Thần thực sự rất mạnh.

Trên mạng cứ vậy mà yên tĩnh trở lại.

Hàn Minh Thư yên tâm kết thúc công việc trong ngày và về nhà.

Không lâu sau đã đến cuối tuần.

Bởi vì phải chuyển nhà mới, cho nên sáng sớm cô đã thức dậy, còn gọi hại ba người giúp việc đến dọn dẹp nhà cửa, căn nhà nói lớn cũng không lớn, nhưng thật sự không thể nói là nhỏ được, đặc biệt là khi dọn dẹp, nếu không có bốn năm người lau dọn thì thật sự sẽ rất mệt.

Hàn Đông đích thân lái xe đưa bọn họ đến đó, chú Nam cũng lái xe theo.

Một ngôi nhà mới vắng vẻ bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.