Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 497



CHƯƠNG 497: EM VẪN CHƯA HIỂU SAO?

Hàn Minh Thư sững sờ.

“Ý gì?”

Cô suy nghĩ một lúc, có lẽ đã hiểu được ý của Dạ Âu Thần, ngược lại nở nụ cười: “Trách tôi cũng là chuyện bình thường, dù sao tôi cũng tự trách mình.”

Nghe thấy vậy, Dạ Âu Thần nheo mắt: “Em tự trách mình?”

Hàn Minh Thư rủ mắt xuống.

Đúng vậy, cô vẫn luôn tự trách mình.

Dạ Âu Thần bị thương cô cũng có trách nhiệm, nếu như không vì cô anh cũng sẽ không bị thương nặng như vậy. Cô tự trách mình, lúc đầu tại sao phải đi tìm Lâm Ân Ân, mặc dù đã hẹn nhưng người ta không có thời gian thì thôi đi, tại sao cô còn phải qua tìm cô ta?”

Nếu như lúc đó cô không đi đến nhà hàng kia, có phải là cô cũng sẽ không gặp Dạ Âu Thần?

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư cười khổ một tiếng: “Nếu như tôi không đi đến nhà hàng kia, có thể sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ bây giờ anh và cô Lâm cũng….”

Đơm hoa kết trái rồi.

“Không có nếu như!” Dạ Âu Thần lạnh lùng ngắt lời cô, anh nhếch đôi môi mỏng: “Đến bây giờ em vẫn chưa hiểu sao?”

“Cái gì?”

“Năm năm, thời gian năm năm ròng rã tại sao anh không ly hôn.”

Hàn Minh Thư: “…”

Lúc này, ánh mắt của Dạ Âu Thần, sâu mà sáng, giống như hàng tỷ vì sao trên màn đêm.

Lời nói của anh quả thật đã đâm vào nội tâm cô.

Nhưng…năm năm trước rõ ràng anh…

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư lùi về sau mấy bước, bướng bỉnh nói: “Hay là đừng nói đến chuyện này nữa, chúng ta giải quyết khó khăn trước mắt trước rồi nói.”

Lại trốn tránh…

Đôi mắt Dạ Âu Thần sâu hơn mấy phần, sau đó cười một tiếng: “Cũng được, bây giờ em không muốn nhắc đến thì không nhắc nữa, chuyện này cứ như vậy mà kết thúc.

Sau khi Tống Thiến trở lại, trực tiếp gọi điện thoại cho Lang An hỏi quá trình, hiểu một chút chuyện, biết được quả thật là Lâm Ân Ân làm người khác bị thương trước, bà ta lập tức phẫn nộ, trực tiếp gọi điện thoại cho mẹ Lâm.

Mẹ Lâm không ngờ bà ta lại gọi điện thoại đến nhanh như vậy, vừa rơi nước mắt, đau lòng cho con gái của mình vừa mừng rỡ nói: “Thiến Thiến, có phải có tiến triển rồi? Âu Thần nói thế nào, con gái Ân Ân có thể ra ngoài rồi đúng không?”

Tống Thiến không nói gì, mẹ Lâm cảm thấy có chút không đúng, vì vậy lại gọi một tiếng: “Thiến Thiến?”

Một lúc lâu sau, bên phía kia mới truyền đến giọng nói lạnh lùng của Tống Thiến.

“Chúng ta đã quen nhau rất lâu rồi đúng không?”

Mẹ Lâm sững sờ, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”

“Vậy có lẽ bà cũng biết, tôi ghét nhất là kiểu người đâm bị thóc, chọc bị gạo.”

Giọng điệu không chút lưu tình của Tống Thiến khiến mẹ Lâm lập tức hoang mang, đoán rằng có thể Tống Thiến đã biết được sự thật, vì vậy bà ta chỉ có thể vội vàng giải thích: “Không phải giống như bà nghĩ đâu, tôi với bà quen biết nhiều năm như vậy tôi còn không biết tính cách của bà sao? Tôi sao dám đâm bị thóc chọn bị gạo trước mặt bà. Chỉ là chuyện lần này quả thật có chút phức tạp, tôi cũng không có ở hiện trường, tin tức là người khác nói cho tôi biết, nếu như tôi đưa thông tin sai cho bà, vậy thì chắc chắn là người khác làm sai, tôi xin lỗi bà. Nhưng Ân Ân vô tội, con bé cũng không có ý muốn hại Âu Thần….vì vậy tôi cảm thấy….”

“Vì vậy bà cảm thấy con bé có thể chối bỏ toàn bộ trách nhiệm sao?”

“Tôi….”

“Có thể hai năm nay tôi theo phật rồi, nên tôi bắt đầu cảm thấy Tống Thiến tôi hồ đồ rồi? Lúc đầu là tôi thấy tính cách của Ân Ân khá tốt nên mới muốn nước nhà không chảy ra ruộng người ngoài, nhưng bây giờ xem ra tôi nhìn nhầm rồi. Lâm Ân Ân không chỉ tính cách không tốt, hơn nữa còn ác độc.”

“Thiến, Thiến Thiến, sao bà có thể nói như vậy chứ? Ân Ân, con bé là một cô gái tốt, đạo đức và học thức của con bé đều rất tốt, hơn nữa bà cũng…”

“Một cô gái có thể nghĩ đến việc dùng axit sunfuric tạt vào mặt người khác, bà dám nói cô ta là một cô gái tốt? Bà nói không sai, cô ta vốn dĩ không muốn làm hại Âu Thần nhưng cô ta lại có ý muốn làm hại người khác. Cô ta muốn làm hại một cô gái giống với cô ta, cô ta muốn hủy hoại dung nhan của người khác.”

Mẹ Lâm: “….”

“Bây giờ bà còn muốn biện giải cho cô ta sao?”

Mẹ Lân: “Thiến Thiến, dù sao cũng là con gái của tôi, cho dù….con bé làm ra chuyện tội ác đầy trời, nhưng dù sao tôi vẫn là mẹ của con bé! Tôi không thể….không thể nhìn thấy con bé chết mà không cứu như vậy. Từ nhỏ Ân Ân chưa từng chịu khổ, vẫn luôn ở bên cạnh tôi, là tôi nuôi nấng con bé trưởng thành, từ trước đến nay con bé luôn là trung tâm, được nhiều người vây quanh. Lần này làm ra chuyện không lý trí như vậy, tôi nghĩ có thể là do người phụ nữ kia đã làm chuyện gì quá đáng với con bé, có lẽ là nói những lời quá đang. Hơn nữa, đây vốn dĩ là chuyện giữa những người trẻ với nhau, tại sao bà lại muốn tham gia vào chứ?”

“Đúng vậy.” Tống Thiến nghe thấy vậy lạnh lùng cười một tiếng: “Vậy tôi không tham gia nữa, cứ để cho mấy người trẻ bọn chúng tự giải quyết là được rồi, cô ta bị đưa đi đến đâu đều không liên quan đến tôi.”

“Đừng mà, Thiến Thiên, tôi tìm bà chính là muốn nhờ bà xử lý chuyện này.”

“Ha, tôi thấy bà không phải là muốn tôi xử lý, mà là muốn tôi làm chủ cho con gái của bà? Nhưng, sao bà lại quên mất, Âu Thần là cháu trai của tôi, bà là mẹ của Ân Ân, muốn bảo vệ cô ta, lẽ nào Tống Thiến tôi không bảo vệ cháu trai của mình?”

Câu nói này của bà ta nói một cách vô cùng gay gắt, lập tức khiến mẹ Lâm sững sờ.

Rất lâu sau, mẹ Lâm mới phản ứng lại, khóc lóc nói: “Tống Thiến! Lúc trước trong điện thoại bà không nói như vậy, cho dù con gái tôi phạm tội ác đầy trời, nhưng con bé cũng có thể tha thứ. Âu Thần nhà bà đã có bạn gái, bà còn làm mối cho Ân Ân. Nếu như không phải bà không làm rõ ràng mọi chuyện, vậy thì sẽ không xảy ra những chuyện này. Ân Ân là một cô gái, con bé gặp phải chuyện này trong lòng tức giận cũng là chuyện bình thường! Tức giận chắc chắn sẽ làm ra một số chuyện không lý trí, trẻ con cũng từng có sai lầm, nhất định phải khiến con bé đi vào đường chết sao?”

Tống Thiến: “….”

Đột nhiên, bà ta cảm thấy Dạ Âu Thần quả thật khiến người khác đau đầu.

Nếu như anh từ chối Lâm Ân Ân như bình thường, vậy thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này, nhưng….chuyện lần này lại rất phức tạp.

Có lẽ, Lâm Ân Ân căn bản đã hiểu nhầm.

Hoặc là Dạ Âu Thần căn bản không nói rõ ràng với người ta?

Nghĩ đến đây, Tống Thiến lại có chút đau đầu.

“Thiến Thiến, bà cũng đừng trách tôi, nhưng Ân Ân, tôi cũng nuôi dưỡng con bé nhiều năm như vậy, tôi không thể bỏ rơi con bé như vậy, nếu như con bé thật sự vào tù, bà bảo sau này con bé phải sống như thế nào? Con bé sẽ không nghĩ thông….bà giúp tôi đi, đợi chuyện này qua, tôi nhất định sẽ đưa Ân Ân đến tận cửa để xin lỗi mọi người, nhận lỗi với mọi người, có được không?”

Sau khi giọng điệu của mẹ Lâm giảm đi, Tống Thiến cũng không khỏi có chút mềm lòng.

Mặc dù tạt axit là một việc rất ác độc, cũng phạm phải tội cố ý gây thương tích, theo luật có thể bị xử phạt hình sự.

Nhưng….dù sao Lâm Ân Ân cũng là bà ta giới thiệu cho Âu Thần.

Chuyện xảy ra đến mức này, Tống Thiến cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng thương lượng với Âu Thần.”

“Thiến Thiến, chuyện này thật sự làm phiền bà, chỉ cần bà có thể giúp được Ân Ân, tôi nhất định nói được làm được.”

Tâm trạng Tống Thiến rất phức tạp, cúp điện thoại, sau đó cầm điện thoại, trầm mặt không nói gì.

Có lẽ bà không cần phải đi tìm Dạ Âu Thần, muốn thả Lâm Ân Ân ra, trực tiếp đi tìm người phụ nữ kia…là được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.