Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 5: Sỉ nhục



“Anh!” Người phụ nữ tức giận đến đầu ngón tay run lên: “Dạ Âu Thần, anh cho rằng mình là ai? Nếu anh không phải là cậu hai nhà họ Dạ thì anh cho rằng tôi có thể nhìn trúng anh sao? Một tên tàn phế mà thôi, anh thật sự coi mình là báu vật sao? Ba lần bảy lượt từ chối tôi!”

Cô ta mắng Dạ Âu Thần là tên tàn phế thì ánh mắt anh bỗng nhiên lạnh lẽo, sự tàn bạo càng sâu.

Người phụ nữ muốn mắng thêm vài câu tàn nhẫn lại khiếp sợ bởi khí thế trên người anh đột nhiên thay đổi, nhìn đôi mắt sâu thẳm kia thì cô ta chỉ có thể oán hận chỉnh sửa quần áo của mình, trước khi đi còn không cam lòng nói: “Anh chờ đó, sớm muộn gì thì tôi sẽ làm cho anh quỳ xuống cầu xin tôi.”

đã không cần thận biết được bí mật gì đó…

Cô ta sửa sang quần áo của mình xong, vốn không chú ý tới Thẩm Cửu bên cạnh, trước khi đi lại nói với Dạ Âu Thần: “Dạ Âu Thần, anh chờ đó, sớm muộn gì thì tôi sẽ làm cho anh quỳ xuống cầu xin tôi.”

Người phụ nữ nói xong thì nhanh chóng rời đỉ.

Hiện trường chỉ còn lại Thẩm Cửu và Dạ Âu Thần.

Thẩm Cửu vẫn còn ngã ngồi dưới sàn nhà lạnh băng, ánh mắt cũng không biết nhìn đâu.

“Đúng là tôi đã coi thường cô.” Một ánh mắt sắc bén lạnh băng dừng trên đỉnh đầu Thẩm Cửu.

Thẩm Cửu ngẩng đầu, theo bản năng nói: “Vừa rồi tôi… không nghe thấy gì cả…

“Cô cút luôn đi!“ Dạ Âu Thần ra lệnh đuổi khách.

Thẩm Cửu nhíu mày, nghiêm túc nói: “Từ hôm nay trở đi tôi là trợ lý của anh, hơn nữa không phải anh nói tôi tự đến công ty sao?”

Thẩm Cửu nói xong thì bò dậy từ mặt đất, đi đến phía sau lưng Dạ Âu Thần nắm tay cầm trên xe lăn.

“Tôi đã tự đến đây, có phải anh cũng nên giữ lời hứa hay không?”

Thẩm Cửu không chờ anh trả lời đã đầy anh đi vào trong nói: “Anh cần tôi làm cái gì?“

Dạ Âu Thần không trả lời, nhưng khí thế trên người càng trở nên mạnh mẽ, anh cười lạnh ra tiếng: “Xem ra cô thật sự không biết chữ chết viết thế nào.”

Thẩm Cửu mím môi: “Tôi cũng không muốn làm trợ lý cho anh, nhưng đây là ý

của ông nội.” “Cô lấy ông ta uy hiếp tôi?” “Sao có thể? Tôi cũng là người bị hại.”

Thẩm Cửu thấy trong phòng làm việc hơi loạn, trên mặt đất còn có tài liệu giấy tờ, có lẽ người phụ nữ lúc nãy đã gây ra.

Cô nghĩ đến đây thì ngồi xổm xuống nhặt tài liệu, sắp xếp xong rồi đặt lên mặt bàn.

Dạ Âu Thần nhìn hành động của cô thì ánh mắt trở nên nham hiểm.

Đúng lúc Lang An đi vào: “Cậu Dạ, còn năm phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu.”

Lang An nhìn thấy Thẩm Cửu thì ánh mắt dừng một chút, không nghĩ tới cô thật sự đến đây.

Dạ Âu Thần vốn định nói Lang An đẩy mình rời đi, lại đột nhiên nghĩ đến điều gì, trong đôi mắt màu đen hiện lên sự sắc bén: “Cô muốn làm trợ lý sao? Vậy cho cô

một cơ hội.” Trong phòng họp.

Thẩm Cửu đi theo sau Dạ Âu Thần, sự xuất hiện của cô làm cho mọi người hiện lên vẻ kinh ngạc.

Ai cũng biết từ trước đến nay bên cạnh Dạ Âu Thần chỉ có Lang An, hiện tại đột nhiên có thêm một người phụ nữ, cho nên mọi người sôi nổi suy đoán người phụ nữ này là ai.

Thẩm Cửu không phải chưa làm trợ lý, nhưng cô chưa từng nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như thế, phòng họp của tập đoàn Dạ Thị vô cùng lớn, dù sao cũng là tập đoạn đứng đầu Mạc Thành.

Thẩm Cửu đi vào thì cảm thấy chỗ này mang theo sự áp lực, bả vai Thẩm Cửu bỗng thấp xuống, nhận lấy các ánh mắt đó đi theo sau lưng Lang An và Dạ Âu Thần.

Đến khi bọn họ dừng lại thì ánh mắt của mọi người nhìn về phía Thẩm Cửu.

“Dạ Tổng, người này là?”

Dạ Y Viễn là phó tổng giám đốc ở tập đoàn Dạ Thị, anh ta cũng tham gia cuộc họp này, nhìn thấy Thẩm Cửu đi vào thì còn có chút kinh ngạc.

Thẩm Cửu căng thẳng nắm chặt góc áo, cố gắng an ủi mình không cần căng thẳng, cô chậm rãi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt tìm tòi quan sát của mọi người thì tìm thấy một tầm mắt dịu dàng.

Đó là Dạ Y Viễn.

Ánh mắt của hai người chạm nhau, khuôn mặt lạnh lùng của Dạ Y Viễn hiện lên nụ cười nhẹ nhàng, gật đầu với Thẩm CỬU.

Thẩm Cửu bỗng cảm thấy mình không còn khẩn trương, cũng mím môi cười với Dạ Y Viễn.

Thẩm Cửu cảm thấy Dạ Y Viễn đúng là một người dịu dàng.

Động tác nhỏ này hoàn toàn rơi vào mắt Dạ Âu Thần.

Trong mắt anh lóe lên sự lạnh lẽo, con ngươi sắc bén nhíu lại: “Hộ lý.”

“Hả?”

Mọi người không hiểu lắm, Dạ Âu Thần nói hộ lý là có ý gì?

Ngay cả Thẩm Cửu cũng không hiểu.

“Dạ Tổng, vừa rồi anh nói cô ta là cái gì?”

Con ngươi Dạ Âu Thần đen như đêm tối, anh hơi nhướng mày nói với người hỏi: “Ông nội mời hộ lý cho tôi, phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày của tôi.”



Lời nói tàn nhẫn này làm cho sắc mặt Thẩm Cửu trắng bệch, cụp mắt nhìn về phía anh.

Cô rõ ràng là trợ lý của anh, sao lại biến thành hộ lý?

“Cà phê.” Cô đang suy nghĩ thì Dạ Âu Thần lạnh lùng mở miệng.

Thẩm Cửu không nhúc nhích, Lang An hiểu ý của Dạ Âu Thần nên ra hiệu bằng mắt với Thẩm Cửu, lúc này Thẩm Cửu mới phản ứng lại.

Được rồi, pha cà phê cũng là công việc của trợ lý.

Thẩm Cửu ra khỏi phòng họp đi pha cà phê.

Khi cô pha cà phê trở về thì cuộc họp đã bắt đầu, Thẩm Cửu đặt cà phê đến trước mặt Dạ Âu Thần.

Dạ Âu Thần uống một ngụm thì nhíu mày lại: “Cô muốn ngọt chết tôi sao?”

Lang An thay đổi sắc mặt: “Cậu Dạ của chúng tôi không uống cà phê có đường.”

“Đổi”

Thẩm Cửu không có cách nào khác đành phải đổi một ly khác cho Dạ Âu Thần.

“Hương vị quá nhạt.”

Lại đổi!

“Á, nước quá ít.”

Phòng họp êm đềm, giờ trở thành nơi để mọi người nhìn Dạ Âu Thần chỉnh người, những ánh máy từ bốn phương

vọng lại khiến Thẩm Cửu như không còn chốn dung thân.

Cô muốn nổi giận, muốn đổ cà phê lên đầu Dạ Âu Thần nói cô không làm nữa.

Nhưng Thẩm Cửu nghĩ đến ba mẹ mình thì nhịn xuống, lại đi ra ngoài pha một ly khác.

Âm!

Cái ly nặng nề đặt trên mặt bàn, mọi người đều giật mình.

“Chút bản lĩnh này cũng muốn làm hộ lý của tôi sao?”

Thẩm Cửu đứng tại chỗ, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Dạ Y Viễn ngồi cách đó không xa nhìn cảnh này thì nhíu mày, không nhịn được nói: “Âu Thần, bỏ qua đi.”

Ồ? Nói chuyện giúp cô à? Xem ra người phụ nữ này đúng là nhiều thủ đoạn.

Nụ cười Dạ Âu Thần càng thêm lạnh lẽo: “Anh cả đau lòng cho hộ lý của tôi sao? Tôi tặng cô ta cho anh nhé?”

Dạ Y Viễn: “…”

Thẩm Cửu cắn môi dưới, đầu ngón tay run lên.

Thật là quá đáng!

Rốt cuộc cô đã hiểu vì sao anh đột nhiên đồng ý giữ mình lại, thì ra là muốn sỉ

nhục cô!

Ở trong mắt Dạ Âu Thần thì cô là một người phụ nữ bất chấp tất cả để gả vào nhà giàu vì tiền bạc địa vị, cho nên anh mới chán ghét cô như thế.

“Âu Thần, vì sao cậu lại như thế, dù sao cô ấy cũng là…”

Anh ta chưa kịp nói ra ba chữ vợ của cậu thì Lang An lạnh giọng cắt ngang: “Chỉ pha cà phê mà thôi, có phải phó tổng Dạ đã quản hơi rộng rồi không?”

Dạ Y Viễn giống như muốn nói giúp Thẩm Cửu nhưng Thẩm Cửu lại giành nói trước: “Tôi sẽ pha một ly khác cho cậu Dạ.”

Cô nói xong thì bưng ly đi ra ngoài. Một ly, hai ly, ba ly…

Cuộc họp kéo dài bao nhiêu thì Thẩm Cửu chạy tới chạy lui bấy nhiêu, Dạ Âu Thần vẫn luôn không hài lòng, cô cũng

không hề oán giận câu nào.

Đến khi cuộc họp kết thúc, cô vẫn còn pha cà phê.

Lang An đứng bên cạnh nhìn vậy thì có chút không đành lòng, anh ta thấy mọi người đi hết mới nhỏ giọng nói với Dạ Âu Thần: “Cậu Dạ, hay là bỏ qua đi? Chỉnh cô ấy như vậy là được rồi.”

Dạ Âu Thần cười lạnh: “Đối với mấy người phụ nữ ham hư vinh như cô ta thì không làm như vậy, cô ta sẽ biết khó mà lui sao?”

Anh muốn nhìn xem cô có thể kiên nhẫn đến khi nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.