Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 607



CHƯƠNG 607: ANH ẤY LÀ CHỒNG CŨ CỦA EM

Chẳng lẽ không phải?

Hàn Minh Thư định né tránh anh, không muốn đi cùng đường với anh.

Bằng không nếu để Dạ Âu Thần nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn cô sẽ là người chịu khổ.

Nụ cười trên khóe miệng Dạ Y Viễn càng gượng hơn: “Chẳng phải hôm đó chúng ta đã nói rõ rồi ư? Sau này sẽ là bạn bè, cho dù vô tình gặp nhau trong siêu thị, em cũng đừng tránh tôi như rắn rết chứ? Tôi đâu đáng sợ đến thế?”

Hàn Minh Thư: “…”

Cô cắn môi, không biết nên giải thích thế nào?

“Trước đây tôi định đi đường vòng, nhưng nếu em đã nói thế, thì tôi cảm thấy tôi nên đi cùng một đường với em, để điều chỉnh lại trạng thái tránh tôi như ôn dịch của em.”

Nói xong, nụ cười trên mặt Dạ Y Viễn đã trở lại, ánh mắt xuyên qua lớp kính kiên định nhìn xuống mặt cô.

“Minh Thư, 5 năm trước tôi không phải người xấu, giờ cũng không phải, tương lai… lại càng không. Nếu em đồng ý, tôi cũng có thể làm anh cả em, dù em có quan hệ gì với Âu Thần, nhưng… tôi không bao giờ làm chuyện có lỗi với em.”

Còn đối với Hàn Minh Thư, dù Dạ Y Viễn có làm chuyện có lỗi với cô hay không, thì chỉ cần để Dạ Âu Thần nhìn thấy cô đứng cạnh anh, rất có thể cô… sẽ là người bị tổn thương.

Nghĩ đến đây, cô lại mím môi, bất đắc dĩ nói: “Anh nhất định phải đi theo tôi như vậy ư? Anh nói là tình cờ gặp mặt, vậy hai lần trước thì sao? Cũng là tình cờ ư? Sao lại có chuyện trùng hợp đến thế, đã lâu rồi tôi không đi siêu thị, thế mà vừa tới đây đã chạm mặt anh, chẳng lẽ không phải anh tranh thủ thời gian để tới à?”

Mắt Dạ Y Viễn trở nên ảm đạm.

“Minh Thư, nếu ngày nào em cũng đi siêu thị, có lẽ em sẽ gặp anh mỗi ngày, bởi vì, nhà anh sống gần đây, chính là khu chung cư ở sát bên em.”

Hàn Minh Thư sửng sốt, há to miệng, hơi yếu ớt nói.

“Anh, anh nói gì?”

“Có phải em hơi khó tin đúng không, nếu em không tin, em có thể cử người đi điều tra, thật ra anh đã dọn tới đây trước em. Có thể nói rất nhiều nhân viên thu ngân trong siêu thị đều biết anh, vì anh sống một mình, nên ngày nào cũng phải đi siêu thị để mua nguyên liệu tươi ngon. Tôi nói cho em biết mấy chuyện này rồi, liệu em còn cảm thấy tôi cố ý tiếp cận em nữa không?”

Hàn Minh Thư hít thở sâu mấy lần, sắc mặt hơi trắng bệch.

Nên suy cho cùng, là do cô suy nghĩ quá nhiều nên hiểu lầm người ta?

“Tôi thừa nhận, tôi thật sự muốn liên lạc với em, nhưng chắc chắn trong đó không có sự cố ý.”

“Được rồi, anh đừng nói nữa.” Hàn Minh Thư ngắt lời anh, rũ mắt nói: “Là do tôi hiểu lầm anh, vậy tiếp theo chúng ta đường ai nấy đi đi, anh cứ đi mua đồ anh cần, tôi cũng phải đi mua mấy món đồ, nên đi trước.”

Nói xong, Hàn Minh Thư xoay người đi tới bên cạnh chị gái, bà ta nhìn cô hỏi: “Em giải quyết xong rồi à?”

Hàn Minh Thư mím môi không trả lời, chỉ đẩy xe hàng về phía trước.

Chị gái thấy thế thì vội vàng đuổi theo: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Lúc nãy khi trò chuyện chị thấy sắc mặt hai người đều khó coi, có phải cậu ta đã nói lời khó nghe đúng không?”

“Không phải.” Hàn Minh Thư lắc đầu nói: “Anh ta chỉ nói… anh ta không đi theo em, mà chỉ trùng hợp đi cùng đường thôi.”

Chị gái nghe đến đây thì chợt vỡ lẽ.

“Hóa ra là thế, nhưng tại sao chị cứ thấy cậu ta… đang cố ý đi theo em vậy? Này, cậu ta biết em có chồng chưa?”

Nói đến đây, Hàn Minh Thư bỗng ngừng bước, quay đầu nhìn người bên cạnh.

“Chị thật sự muốn biết?”

Chị gái tò mò gật đầu, rồi cười nói: “Nể tình chúng ta là hàng xóm, em hãy nói cho chị biết đi.”

Hàn Minh Thư nghĩ ngợi một lúc, cô bị bà ta nói lâu như vậy, nên giờ lên tiếng phủ nhận chắc cũng không sao, nghĩ đến đây, cô liền nói thẳng: “Thật ra anh ấy không phải chồng em.”

Mới đầu chị gái chưa nghe rõ, đợi bà ta dần hoàn hồn lại mới trợn tròn mắt: “Em, em nói cậu ta không phải chồng em, vậy lúc nãy em…”

“Em chỉ phối hợp với chị thôi.”

Chị gái trầm mặc.

Một phút sau, bà ta kéo tay cô nói: “Em gái, em thật sự quá xuất sắc, không ngờ chỉ vì muốn phối hợp mà em ngầm thừa nhận một người đàn ông thành chồng mình, sau này chúng ta phải thường xuyên liên lạc qua lại đi, không phải chồng cũng không sao, hai người là người yêu đúng không?”

“Cũng không phải.” Hàn Minh Thư lắc đầu đáp.

“Cũng không phải?” Chị gái ngẩn người: “Vậy, vậy giờ hai người đang có quan hệ gì? Chị thấy cậu ta đối với em…”

“Anh ấy là chồng cũ của em.”

Chị gái: “…”

Lượng thông tin này quá lớn, làm chị gái nhất thời không phản ứng kịp, một sợi dây thần kinh nào đó trong đầu bỗng rút lại, đợi đến khi bà ta phản ứng lại, thì Hàn Minh Thư đã nở nụ cười chế giễu.

“Có phải rất nực cười đúng không? Rõ ràng không phải vợ chồng, nhưng anh ấy luôn giam cầm em như thế.”

Nói xong, Hàn Minh Thư rũ mắt xuống, hình như tâm trạng rất ảm đạm.

“Khụ khụ, cũng không nực cười cho lắm, em đừng như thế.” Chị gái vừa kéo cánh tay cô tiếp tục đi về phía trước, vừa quay đầu nhìn Dạ Y Viễn: “Thật ra chồng cũ càng dễ xử lý hơn.”

“Cái gì?” Hàn Minh Thư không hiểu ý bà ta: “Chồng cũ càng dễ xử lý hơn?”

“Đúng vậy, nếu là chồng cũ, vậy thì chứng tỏ cậu ta đang theo đuổi em, muốn tái hợp với em đúng không?”

Hàn Minh Thư sửng sốt một lát, rồi gật đầu đáp: “Đúng, đúng vậy…”

Chẳng phải những chuyện anh làm đều muốn tái hợp với cô à?

“Thấy chưa, sao em lại rụt rè như vậy, nếu chị mà xinh đẹp như em, chị đã sớm tự tin đến ngút trời rồi. Giờ cậu ta đã là chồng cũ của em, vậy thì chứng tỏ những người khác vẫn còn cơ hội, ví dụ như… người phía sau.”

Phía sau?

Hàn Minh Thư nhíu mày, quay đầu nhìn phía sau, nhận ra Dạ Y Viễn vẫn đang đi theo hai người.

“Được hai người đàn ông đẹp trai như vậy cùng theo đuổi, em thích ai?”

Hàn Minh Thư: “…”

“Em không thích cũng không sao, dù gì em cũng xinh đẹp như thế, nên có nhiều cơ hội, cứ từ từ chọn lựa, thử thách bọn họ. Chị cảm thấy người đàn ông lạnh lùng lúc trước cũng được, nhìn dáng vẻ cậu ta là biết người thành đạt, nhưng… đàn ông lạnh lùng quá cũng không phải chuyện tốt. Ví dụ như lúc ở trên giường, nếu cậu ta vẫn lạnh lùng như vậy, luôn để em là người chủ động, vậy chẳng phải em sẽ không được thăng hoa à?”

Hàn Minh Thư biến sắc, khẽ nói: “Chị đừng nói đề tài này nữa được không?”

“Đề tài này thì sao? Chúng ta đều là người trưởng thành, haizz… chị bỗng tò mò về nguyên nhân hai người ly hôn, có phải là vì anh ta lãnh cảm đúng không?”

Hàn Minh Thư: “…”

Dạ Âu Thần lãnh cảm?

Chuyện này sao có thể? Nhưng anh có thù với đề tài này ư? Lúc trước ngồi xe lăn, mọi người đều cảm thấy anh bất lực, chỉ có cô được gả thay là biết năng lực thật sự của anh.

Giờ anh đứng dậy được rồi, thì có người lại tưởng anh lãnh cảm?

Chính khuôn mặt và ánh mắt đó đã đánh lừa người khác, rõ ràng anh nhiệt tình như lửa, tiến công mãnh liệt đến mức cô không thể trụ nổi, thì làm sao có thể lãnh cảm được?

Còn nguyên nhân cô và Dạ Âu Thần ly hôn?

Nghĩ đến đây, đáy mắt Hàn Minh Thư lại thê lương, đâu ai biết cuộc hôn nhân của hai người hoàn toàn không tồn tại? 5 năm trước, cô chỉ là người phụ nữ từng kết hôn lấy tên Thẩm Nhã thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.