Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 610



CHƯƠNG 610: LÚC NÃY AI NÓI MỆT?

Từ rất lâu về trước, Dạ Âu Thần và Dạ Y Viễn đã hoàn toàn trở mặt với nhau, kiểu chung sống gật đầu chào hỏi khi tình cờ gặp nhau ngày trước cũng đã sớm biến mất.

Quả nhiên, Dạ Âu Thần vừa dứt lời, sắc mặt mọi người xung quanh đều thay đổi.

Chuyện này là có thù oán ư?

Vợ chú béo vừa nghe thấy câu này, thì nhất thời kinh ngạc cảm thán: “Không ngờ người đàn ông này lại ngang ngược như vậy, đối đáp hay lắm, nhưng… hai người bọn họ là anh em?”

Chị gái bỗng hơi tò mò nhìn Dạ Y Viễn, cậu ta sẽ trả lời thế nào khi bị sỉ nhục trước mặt mọi người như thế?

Dạ Y Viễn cũng đã thanh toán xong, sau khi cất thẻ vào túi thì cùng bước lên phía trước, vẻ mặt anh ta không hề thẹn quá hóa giận, hoặc thở hổn hển khi bị Dạ Âu Thần mỉa mai, mà vẫn dịu dàng, nhã nhặn như trước.

Anh ta chỉ lạnh nhạt nói: “Cậu vẫn còn trách anh cả chuyện đó à? Đó không phải dự tính ban đầu của anh cả, anh cả cũng không muốn làm thế.”

“Ha.” Dạ Âu Thần cười khẩy, hoàn toàn không nể mặt anh ta, thấy ánh mắt dưới mắt kính của anh ta vô thức nhìn theo bàn tay của Hàn Minh Thư, thì càng nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, thậm chí còn ép cô đan mười ngón tay vào nhau.

“Không phải dự tính ban đầu của anh? Vậy anh bị người khác cưỡng ép?”

Dạ Y Viễn nhìn anh, tầm mắt hai người đàn ông giao nhau trong không trung, nhất thời tóe ra vô số tia lửa, một trận chiến không khói thuốc súng cứ thế bùng nổ.

Hàn Minh Thư biết hai người luôn bất hòa, nhưng không ngờ hai người đã hoàn toàn trở mặt, Dạ Âu Thần đang nóng lòng thể hiện tính chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ trước mặt Dạ Y Viễn, ví dụ như… giờ anh đang nắm chặt tay cô, với sức lực mạnh hơn ngày thường rất nhiều.

Hơn nữa từ lúc Dạ Y Viễn xuất hiện, Hàn Minh Thư đã cảm nhận được một tâm trạng trên người Dạ Âu Thần.

Đó là… sợ sệt.

Nhưng cô lại thấy có lẽ mình đã cảm nhận sai rồi, bởi vì sau đó cô không còn cảm nhận được nữa, đồng thời, cô cảm thấy trên người Dạ Âu Thần sẽ không có tâm trạng này mới đúng.

Dù gì với người ngông cuồng tự đại như Dạ Âu Thần, thì làm sao có thể nảy sinh tâm trạng sợ hãi khi nhìn thấy Dạ Y Viễn được?

Cho dù Dạ Y Viễn tự thành lập công ty, nhưng thực lực công ty anh ta vẫn chưa thể đuổi kịp tập đoàn Dạ thị.

Nên sự sợ hãi này bắt nguồn từ đâu?

Đáng tiếc Dạ Y Viễn chưa kịp nói gì, thì Dạ Âu Thần đã nắm tay cô kéo ra ngoài, anh đi phía trước, Hàn Minh Thư đi phía sau, nên từ góc độ của cô, vừa khéo có thể nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của anh, một tay anh nắm tay cô, một tay xách đồ mới mua, thật sự rất giống một ông chồng dẫn vợ đi siêu thị.

Tiếc là…

Hàn Minh Thư cúi đầu, ánh mắt hơi ảm đạm.

Dạ Y Viễn thấy cảnh tượng này thì lặng lẽ thu hồi ánh mắt sắc bén và lạnh lẽo, rồi cũng xách đồ rời đi.

Chú béo chứng kiến hết tất cả nên thở dài nói: “Hỏi thế gian tình là chi, anh hơi đau lòng cho người anh cả này, bị bắt nạt như thế, mà vẫn có thể ôn tồn đáp lại, haizz…”

“Quả nhiên ánh mắt đàn ông các anh đều nông cạn như vậy, rõ ràng cậu ta trả lời như vậy là lùi một bước tiến hai bước, vậy mà anh lại cảm thấy cậu ta ôn tồn?”

“Ồ?” Chú béo gãi đầu mình: “Lùi một bước tiến hai bước?”

“Em đã nói đầu óc anh đơn giản rồi anh còn không chịu thừa nhận? Anh vẫn chưa hiểu à? Nếu cậu ta tranh cãi với đối phương trước mặt người phụ nữ mình yêu, chẳng phải sẽ mất hết phong độ của mình à? Đừng thấy người đàn ông này lịch sự nho nhã, nhưng có thể lòng dạ cậu ta rất hiểm độc.”

“Lòng dạ hiểm độc? Sao em biết? Em chỉ nhìn người ta như vậy là có thể đoán ra à?”

“Tất nhiên nếu chỉ nhìn người thì em sẽ không đoán ra, hơn nữa đây còn là lần đầu tụi em gặp mặt, nếu em đưa ra kết luận cậu ta là người hiểm độc sẽ rất quá đáng, nên em không nói thế, em chỉ nói anh ta trông nho nhã, nhưng có thể lòng dạ cực kỳ hiểm độc, là có thể! Chứ không phải e rằng!”

Nói xong, chị gái quay đầu lườm chú béo.

Chú béo gãi đầu nói: “Ồ, anh biết rồi.”

“Nhưng…” Chị gái khoanh tay trước ngực nhìn bóng lưng đã đi xa của Dạ Y Viễn, rồi từ từ híp mắt lại: “Cho dù người đàn ông này không cực kỳ hiểm độc như em nói, thì chắc chắn cũng không phải người tầm thường.”

“Anh không hiểu.”

“Đi thôi, chúng ta về nhà thôi.”

Chú béo vội đuổi theo.

Trên đường về, Hàn Minh Thư cứ thế bị Dạ Âu Thần kéo đi, cô rất ngoan ngoãn không nói gì, cô biết tâm trạng anh đang rất tồi tệ, có lẽ là vì chột dạ, nên cô chỉ có thể đi theo anh.

Nhưng bước chân của anh quá dài, Hàn Minh Thư đuổi theo đến phát mệt, cuối cùng thật sự không thể chịu nổi nữa mới lên tiếng: “Anh có thể đi chậm lại chút không?”

Dạ Âu Thần nghe vậy thì ngừng bước, vừa quay đầu lại đã thấy cô thở hổn hển, giờ anh mới nhận ra mình mới làm gì.

Mắt anh thoáng qua tia sáng rồi vụt tắt.

“Em mệt rồi?”

“Anh nói thử xem?” Hàn Minh Thư oán giận lườm anh.

Cô không những mệt, mà trước đó bị anh giày vò, nên giờ chân cô sắp nhũn ra rồi, hôm nay cô đã ra ngoài di dạo nửa ngày trời, giờ anh còn đi nhanh như thế, chẳng phải đang hành hạ cô à?

Hàn Minh Thư hơi cạn lời, chống nạnh thở hổn hển.

Dạ Âu Thần quan sát xung quanh, nhưng không tìm ra chỗ nào có thể nghỉ ngơi, nên cúi người xuống nói với Hàn Minh Thư: “Em leo lên đi?”

Hàn Minh Thư: “Cái gì?”

Cô hơi ngạc nhiên trước hành động của anh, nếu cô đoán không lầm, Dạ Âu Thần định cõng cô đúng không?

Nhưng… bọn họ đã lớn thế này rồi, nên cô cảm thấy chuyện cõng này chỉ dành cho người trẻ tuổi.

Còn cô…

“Em còn lề mề cái gì?” Dạ Âu Thần thấy cô đứng ngơ ngác ở đó, thì dứt khoát dùng một tay kéo cô lên lưng mình.

Cô chưa kịp phản ứng lại, đã cảm thấy cả người mình nằm nhoài trên tấm lưng thẳng tắp rộng rãi của Dạ Âu Thần, vì một tay anh phải xách đồ, nên chỉ có thể đỡ mông cô bằng một tay, rồi căn dặn: “Nếu em không muốn ngã xuống đất thì ôm chặt tôi.”

Rồi anh đứng dậy ngay.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Hàn Minh Thư gần như theo phản xạ có điều kiện vươn tay ôm chặt cổ anh.

Trong nháy mắt da thịt tiếp xúc, Dạ Âu Thần hài lòng mỉm cười, cõng cô tiến về phía trước.

Thật ra từ nơi này về khu chung cư cũng không xa, nhưng vì anh phải cõng cô, lại còn xách đồ, Hàn Minh Thư cảm thấy Dạ Âu Thần quá áp lực, nên không nhịn được lên tiếng: “Hay là… anh để tôi xuống để tôi tự đi đi.”

“Phì.” Dạ Âu Thần cười chế giễu: “Lúc nãy là ai nói mệt?”

Hàn Minh Thư: “…”

Cô rũ mắt nhìn gân xanh trên cổ anh, sớm biết thế này cô đã không lên tiếng, đều tại cô cả?

Anh lại đi thêm một đoạn nữa, mặc dù Hàn Minh Thư không nghe thấy tiếng thở của Dạ Âu Thần, nhưng cô luôn cảm thấy anh rất mệt, nên điều chỉnh tư thế trên lưng anh, để cô trở nên nhẹ hơn một chút.

Sau một hồi vặn vẹo, hơi thở Dạ Âu Thần càng nặng nề hơn, nên khàn giọng quát: “Em cứ nhích tới nhích lui trên lưng tôi làm gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.