Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 623



CHƯƠNG 623: KHÔNG THIẾU NGƯỜI THEO ĐUỔI

Sau khi lấy lại điện thoại, Dạ Âu Thần vội kiểm tra điện thoại một lúc.

“Anh sợ gì chứ? Tôi chỉ lưu số điện thoại của tôi vào điện thoại của anh thôi mà, anh nghe này.”

Đoan Mộc Tuyết gọi một cuộc điện thoại, điện thoại Dạ Âu Thần lập tức vang lên.

“Chỉ lưu số điện thoại thôi mà, không quá đáng chứ?”

Dạ Âu Thần lập tức kéo số điện thoại cô ta vào danh sách đen, Đoan Mộc tuyết thấy thế, có chút buồn bực nói: “Sao anh lại làm như vậy chứ? Trong điện thoại di động lưu thêm một số điện thoại của tôi thì có làm sao chứ, anh…”

Cô ta đứng dậy xông về phía Dạ Âu Thần, Dạ Âu Thần lạnh mặt nghiêng người né tránh, lạnh lùng quát: “Cút.”

Gương mặt tinh xảo của Đoan Mộc Tuyết có vẻ khó xử, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói: “Âu Thần, đừng đối với tôi như vậy mà, tôi đã rất tốn sức mới đi vào được đây đấy.”

Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhướng mày: “Đưa thẻ phòng đây.”

Đoan Mộc Tuyết lắc đầu: “Trừ phi anh kéo số điện thoại tôi khỏi danh sách đen, tôi sẽ lập tức trả thẻ phòng cho anh, sau đó rời đi.”

Bị uy hiếp như vậy, đáy mắt đen như mực của Dạ Âu Thần ánh lên vẻ tức giận và lạnh lùng, anh bật cười lạnh: “Xem ra nhà Đoan Mộc không muốn hợp tác tốt đẹp rồi.”

“Điều này không liên quan gì đến anh trai tôi, thích anh là chuyện của tôi, còn về anh tôi…vẫn tiếp tục hợp tác với anh nha. Âu Thần, anh đừng có giận chó đánh mèo.”

Gân xanh trên trán của Dạ Âu Thần nổi lên, anh lập tức đi đến bên giường cầm một tấm chăn đi tới cuốn Đoan Mộc Tuyết lại.

Đoan Mộc Tuyết còn chưa kịp phản ứng, cả tấm chăn đã chụp xuống, sau đó cả chăn và người cô ta đều bị ném ra cửa khách sạn.

Rầm!

Tiếng vang vang lên khá lớn, hơn nữa cánh tay Đoan Mộc Tuyết còn đập vào vách tường, đau đến mức cô ta không kêu thành tiếng được.

Hai người phục vụ canh cửa thấy thế vội tiến lên giải cứu cô ta.

“Cô Đoan Mộc, cô không sao chứ?”

Khi Đoan Mộc Tuyết từ trong chăn thò đầu ra, Dạ Âu Thần đã vô tình cửa đóng lại, sau đó lưu loát khóa trái.

“Cô Đoan Mộc?”

“Cô Đoan Mộc, cánh tay cô bị thương rồi.”

Đoan Mộc Tuyết cúi đầu, mới phát hiện cánh tay của mình bị va một phát, hiện tại đã tím bầm một mảng.

Sắc mặt cô ta hơi thay đổi, nhưng lại không hề nổi giận, mà còn đưa tay nhẹ nhàng xoa vết bầm kia, bĩu môi nói: “Thật là một người đàn ông không biết thương hương tiếc ngọc.”

“Đúng vậy, cô Đoan Mộc, Dạ Âu Thần này thật không biết tốt xấu, hay là…”

Vừa dứt lời, ánh mắt Đoan Mộc Tuyết nhìn cô ta đầy bất mãn: “Hay là cái gì? Cô dám đưa ra chủ ý mù quáng gì? Còn nữa, cô không được nói năng linh tinh trước mặt anh trai tôi, nếu anh trai tôi mà biết tôi lợi dụng anh ấy lấy được thẻ phòng Dạ Âu Thần, đến lúc đó… không biết anh ấy sẽ dạy dỗ tôi thế nào đâu.”

Người phục vụ nghe vậy, chỉ có thể lúng túng gật đầu: “Tôi biết rồi cô Đoan Mộc, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”

“Hừ, dù sao tôi đã lấy được số điện thoại di động rồi, muốn làm chuyện gì cũng được.” Đoan Mộc Tuyết nhớ tới cuộc điện thoại đã bị xóa trước đó, luôn cảm thấy… cô ta đã từ chối một cuộc điện thoại rất quan trọng.

“Hôm nay, chúng ta về trước đã.” Đoan Mộc Tuyết đứng dậy, chỉnh lại quần áo trên người mình một chút, nhìn cánh cửa trước mặt nhếch môi: “Dù sao sau này vẫn còn cơ hội gặp mặt.”

Sau khi đóng hết cửa phòng lại, Dạ Âu Thần cầm điện thoại lục đi lục lại, sự xuất hiện của Đoan Mộc Tuyết khiến anh trở nên hơi buồn bực.

Trong phòng tràn ngập mùi nước hoa gay mũi.

Dạ Âu Thần nhướng mày, lập tức mở hết cửa sổ ra, sau đó kêu phục vụ quét sạch phòng khách, rồi đi ban công hít thở không khí.

Vị trí khách sạn rất tốt, ở trung tâm thành phố, đứng trên ban công có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố xe cộ tấp nập.

Nếu như lúc này bên cạnh có người thì tốt, Dạ Âu Thần tiến vào giao diện Messeger, ấn mở khung nhắn tin với Hàn Minh Thư.

Tin nhắn cuối cùng đã là rất lâu rồi, mấy ngày gần đây anh và cô không hề có cuộc trò chuyện nào.

Nguyên nhân vì sao…

Dạ Âu Thần thầm hiểu rõ.

Là vì ngày đó khi đi siêu thị, chú béo đã vô tình lẩm bẩm.

Lúc ấy ông ấy muốn nói anh hắn biết biện pháp của mấy người từng trải, Dạ Âu Thần cảm thấy mình không cần, còn khiến chú béo quở trách một trận, nói anh không muốn thì không nói cho anh.

Nhưng mà sau đó chú béo lại ở phía sau anh lẩm bẩm, nói cái gì anh như bây giờ là do quá đeo bám, sẽ chỉ khiến đối phương nghẹt thở, ngay cả không gian độc lập suy nghĩ cũng không có.

Cách tốt nhất chính là, như gần như xa, làm cho đối phương có cảm giác trống rỗng, khi đã quen nhìn thấy rồi lại đột nhiên không thấy nữa, sẽ bắt đầu nhớ nhung đối phương.

Lúc đầu, Dạ Âu Thần chẳng thèm để ý đến những lời này, nhưng mấy ngày gần đây anh cảm thấy hình như lời của chú béo… cũng rất có đạo lý.

Bởi vì gần đây, ngày nào anh cũng nhớ đến Minh Thư, nhớ đến sắp nổi điên.

Thế nhưng cô thì sao?

Mình đã mấy ngày không hề xuất hiện ở trước mặt cô, cô có thể cũng đanh nhớ mình hay không?

Nhìn lịch sử chat trống rỗng, đáp án gần như không cần nói cũng biết.

Messenger, điện thoại đều không có.

Có lẽ, cô ước gì… anh không làm phiên cô nhỉ?

Nghĩ vậy, khóe môi Dạ Âu Thần nhếch lên nụ cười tự giễu.

Dạ Âu Thần à Dạ Âu Thần, biết rõ những tâm tư này không thể dùng với người phụ nữ này, sao mày lại ngu ngốc như vậy?

Cô thích hợp phương pháp sấm rền gió cuốn, chiếm hữu cả thể xác tinh thần cô, sau đó không cho cô bất kỳ cơ hội nào để nghĩ đến người khác.

Nhân viên phục vụ phòng nhanh chóng đến, theo yêu cầu của Dạ Âu Thần khử khuẩn toàn bộ đồ dùng trong phòng khách sạn một lần, thay mới cả ga giường và gối đầu.

Dù sao Dạ Âu Thần là khách quý của khách sạn bọn họ, cho nên khách sạn sẽ thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của anh.

Hàn Minh Thư lại mất ngủ.

Buổi sáng khi tỉnh lại hai vành mắt thâm quầng, khi nhìn thấy mình tiều tụy đứng trước gương, Hàn Minh Thư thật muốn tát mình một cái, để mình tỉnh táo hơn một chút.

Rõ ràng chỉ là một chiếc điện thoại, rõ ràng chỉ là một giọng nữ mà thôi, thế mà cô lại vì chuyện này mà mất ngủ.

Chuyện này rất đáng sợ.

Chứng minh bây giờ cô rất để ý hành vi cử chỉ của Dạ Âu Thần và người bên cạnh.

Nghĩ vậy, Hàn Minh Thư hình như có chút phát điên, dùng sức đưa tay gãi tóc của mình, sau khi khiến mái tóc rối bời mới bình tĩnh trở lại.

Cô đờ đẫn đánh răng rửa mặt, sau đó trang điểm thay quần áo.

Được rồi, chẳng qua chỉ là một người đàn ông, Hàn Minh Thư cô lại không thiếu người theo đuổi, tại sao phải vì người đàn ông như thế mà suy nghĩ lung tung.

Anh không giữ thân như ngọc vì cô thì cô cũng không cần thiết cứ tiếp tục độc thân như thế.

Sau đó Hàn Minh Thư đi xuống tầng, chuẩn bị đưa Bé Đậu Nành đi trường học.

Lại phát hiện Bé Đậu Nành đang đứng trước sô pha, tò mò nhìn người nằm trên ghế sô pha.

“Mẹ, sao dì Tiểu Nhan lại ngủ ở đây thế?”

Hàn Minh Thư dừng lại, đi tới mới phát hiện trên người Tiểu Nhan vẫn còn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, nằm ngủ chổng vó trên ghế sô pha.

Đã xảy ra chuyện gì?

Hàn Minh Thư đi lại lay cô: “Tiểu Nhan?”

“Buồn ngủ quá, để tôi ngủ tiếp mà.” Tiểu Nhan trở mình, kết quả bịch một tiếng rơi khỏi ghế sô pha.

Cô đau đến mở to mắt, kết quả nhìn thấy Hàn Minh Thư và Bé Đậu Nành đều ở bên cạnh nhìn cô chằm chằm, hai cặp con mắt đều tràn ngập tò mò.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.