Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 642



CHƯƠNG 642: CHỊU TỦI THÂN RẤT LỚN

Nên nếu anh không nhắc tới chuyện này, thì Hàn Minh Thư cũng sẽ nhắc.

Dạ Âu Thần ngẫm nghĩ một lúc, rồi mím môi mỏng từ tốn nói.

“Ngày mai anh sẽ thu xếp ổn thỏa, hôm nay em nghỉ ngơi trước đi.”

Ngày mai ư?

Hàn Minh Thư gật đầu: “Được, ngày mai gặp xong, chúng ta liền về nước.”

Cô đột ngột chạy ra nước ngoài như vậy, thật sự quá hoang đường, hơn nữa hình như tâm trạng Tiểu Nhan cũng không được tốt cho lắm, mặc dù tối qua lúc gọi điện cô không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc gì.

Nhưng trong video, Hàn Minh Thư vẫn chú ý đến mí mắt hơi sưng lên và đôi mắt đỏ hoe của cô ấy, điều này chứng tỏ cô ấy đã khóc rất lâu.

Còn lý do khóc, thì cô không cần nghĩ cũng biết.

Nên cô định quay về sớm một chút.

“Sao lại về nước gấp gáp như thế?” Dạ Âu Thần khẽ nhíu mày: “Không dễ gì chúng ta mới ra ngoài một chuyến, mà cứ thế đi về ư?”

Hàn Minh Thư: “… Nếu không thì sao? Anh định đi du lịch khắp nơi à?”

“Không được à?” Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hơi ảm đạm, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, anh bỗng nhếch miệng cười, ánh mắt đã khôi phục lại thần thái: “Cũng được, chúng ta quay về sớm một chút.”

Sao cô bỗng thấy hình như anh đã biến thành một con sói?

Hàn Minh Thư chợt nhớ lại những lời anh đã nói với cô trước khi ra nước ngoài.

“Tôi muốn làm người đàn ông danh chính ngôn thuận của em.”

“Tôi cũng muốn làm ba của con em.”

“…”

Mẹ kiếp!

Không ngờ lúc nãy cô lại lãng quên chuyện này, cô cảm thấy hình như cô giục anh về nước như vậy chẳng khác nào đang sốt sắng muốn để anh làm người đàn ông danh chính ngôn thuận của cô.

Hàn Minh Thư thầm nghiến răng, dù gì cũng tại cô lãng quên chuyện này, nên giờ cô chẳng thể nói gì được.

Nhưng… vừa nghĩ tới việc Dạ Âu Thần sắp gặp mặt bé Đậu Nành.

Trong lòng Hàn Minh Thư vẫn rất căng thẳng.

Liệu Dạ Âu Thần… sẽ có biểu hiện gì khi nhìn thấy bé Đậu Nành giống anh y đúc?

Anh sẽ ngạc nhiên? Khiếp sợ? Hay… vui mừng?

Giờ trong lòng Hàn Minh Thư rất phức tạp, nhất thời không tưởng tượng ra được, đành phải đợi hai người về nước rồi hẵng nói.

Hai người ở trong khách sạn một ngày, đến tối, Dạ Âu Thần đi ra ngoài, Hàn Minh Thư dùng laptop của anh bàn bạc công việc với Tiểu Nhan trong phòng khách khách sạn.

Vì Dạ Âu Thần không ở đây, nên Hàn Minh Thư rất thoải mái, nói hết mọi chuyện với Tiểu Nhan, hai người bàn bạc công việc một lát, rồi Tiểu Nhan bỗng hỏi, bé Đậu Nành muốn trò chuyện video với cô, hỏi cô có được không.

Hàn Minh Thư nghĩ ngợi một lúc, Dạ Âu Thần đã ra ngoài rất lâu rồi, chắc chưa về nhanh thế đâu.

Nên cô gật đầu nói: “Được, cậu gọi thằng bé tới đây đi, nhưng phải nói trước với thằng bé, đừng nói chuyện quá lâu.”

“Không thành vấn đề.”

Rất nhanh Tiểu Nhan đã đi gọi bé Đậu Nành, Hàn Minh Thư lặng lẽ ngồi trước bàn, nhìn màn hình bên kia yên tĩnh một lúc, rồi một chiếc đầu nhỏ đáng yêu bỗng xuất hiện.

“Mẹ!”

Thấy bé Đậu Nành, đôi môi đỏ mọng của Hàn Minh Thư không khỏi cong lên, ánh mắt và giọng nói cũng trở nên dịu dàng.

“Bé Đậu Nành…”

“Mẹ, hừ!”

Một giây sau, vẻ mặt bé Đậu Nành nhất thời trở nên kiêu ngạo: “Mẹ là người xấu, rõ ràng lúc trước mẹ đã đồng ý lúc bận rộn công việc mới không đưa bé Đậu Nành đi.”

Hàn Minh Thư nghe vậy thì sửng sốt một lát, rồi cười nói.

“Lần này mẹ đâu nuốt lời, mẹ thật sự không dẫn bé Đậu Nành đi mà.”

Bé Đậu Nành bĩu môi nói: “Nhưng mẹ là tự đi, bỏ rơi bé Đậu Nành.”

“Nếu không thì sao?” Hàn Minh Thư bất đắc dĩ cười nói, rồi vươn tay dí vào trán thằng bé trên màn hình, mặc dù cách màn hình lạnh lẽo, nhưng cô vẫn không nhịn được làm vậy với thằng bé: “Mẹ dẫn con đi theo à? Chẳng lẽ con lại bỏ học? Đứa bé ngốc.”

“Hừ, mẹ không những không dẫn bé Đậu Nành theo, mà còn nói con là bé ngốc, con quyết định, con sẽ tuyệt giao mẹ một ngày!”

Hàn Minh Thư: “Một ngày? Bắt đầu từ khi nào?”

“Ngay bây giờ.”

“Ồ, nếu giờ tuyệt giao thì con tránh ra đi, nhường lại chỗ dì Tiểu Nhan con.”

“Tại sao ạ?” Bé Đậu Nành tức giận nhìn cô.

Hàn Minh Thư nhịn cười, nghiêm túc chỉ bảo: “Con đã nói là giờ con sẽ bắt đầu tuyệt giao một ngày với mẹ mà, vậy thì làm đi, con không muốn nói chuyện với mẹ, thì đừng gọi video cho mẹ nữa.”

Câu nói này đã làm bé Đậu Nành nghẹn họng không nói nên lời, thằng bé nhìn Hàn Minh Thư ở trong video một lúc, rồi bỗng òa khóc.

“Mẹ là người xấu, sao mẹ có thể đối xử với cục cưng như vậy? Mẹ không những lạnh nhạt với cục cưng, mà giờ còn phớt lờ cục cưng nữa, hu hu hu…”

Bé Đậu Nành khóc lóc, vành mắt cũng bắt đầu đỏ lên.

Hàn Minh Thư vốn đang nhịn cười, nhưng thấy vành mắt bé Đậu Nành thật sự đỏ ửng thì không thể cười được nữa, hơi hoảng loạn nói: “Bé Đậu Nành, sao con lại khóc? Mẹ chỉ chọc con thôi, con đừng giận mẹ, sao mẹ có thể phớt lờ lạnh nhạt với bé Đậu Nành được?”

“Nhưng mẹ mới… bảo… bé Đậu Nành nhường chỗ cho dì Tiểu Nhan…”

Thằng bé vừa nói vừa nức nở, vẻ mặt và ánh mắt đó như đang cực kỳ tủi thân, làm Hàn Minh Thư cảm thấy rất tự trách.

“Mẹ xin lỗi, lúc nãy mẹ chỉ trêu con thôi, chứ không muốn chọc bé Đậu Nành đau lòng, tức giận đâu, con tha thứ cho mẹ được không? Con là cục cưng duy nhất của mẹ, nếu mẹ phớt lờ con thì ai sẽ quan tâm con đây.”

Có lẽ lời an ủi này rất có tác dụng, bé Đậu Nành chớp đôi mắt như như thủy tinh đen nhìn cô một lúc lâu, rồi bỗng khịt mũi nghiêm túc hỏi.

“Mẹ nói thật ạ?”

“Tất nhiên rồi.”

Sợ bé Đậu Nành lại khóc nữa, nên Hàn Minh Thư vội gật đầu, thậm chí còn giơ ba ngón tay lên bảo đảm: “Con không tin mẹ ư? Vậy mẹ cam đoan với con được không?”

“Hừ.”

Bé Đậu Nành hừ một tiếng, rồi khoanh tay trước ngực.

“Nếu mẹ đã xin lỗi, thì cục cưng sẽ tha thứ cho mẹ, lần sau mẹ không được bắt nạt bé Đậu Nành nữa.”

Hàn Minh Thư nghe đến đây thì nở nụ cười, cực kỳ vui mừng nhìn con trai mình.

“Tất nhiên rồi, sau này mẹ sẽ không lừa bé Đậu Nành nữa.”

“Vậy khi nào mẹ về? Lần trước mẹ còn nói… sẽ dẫn bé Đậu Nành đi nhận ba…”

Thằng bé nói đến đây thì chống cằm, ánh mắt hiện lên tia mong chờ.

“À.” Hàn Minh Thư ngẫm nghĩ một lúc, rồi nở nụ cười dịu dàng: “Có lẽ bé Đậu Nành phải đợi mẹ quay về, mới có thể gặp được ba.”

“Mẹ nói thật?” Đầu bên kia video, thằng bé nhất thời mong chờ chà tay mình: “Vậy đến lúc đó bé Đậu Nành có thể đưa ra mọi yêu cầu với ba đúng không ạ?”

“Đưa ra yêu cầu?” Hàn Minh Thư nghi hoặc: “Con muốn đưa ra yêu cầu gì?”

“Hừ, con phải giữ bí mật chuyện này, chỉ có con và ba tương lai mới được biết, con sẽ không nói cho mẹ nghe đâu.”

Hàn Minh Thư: “…”

Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng bỗng vang lên tiếng mở cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.