Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 645



CHƯƠNG 645: KHÔNG ĐƯỢC LỪA TÔI!

Cô im lặng một hồi lâu, vẫn không nghe thấy câu trả lời của Dạ Âu Thần.

Hàn Minh Thư ngẫm nghĩ một lúc, chẳng lẽ cô hỏi nhiều quá ư? Nên anh không muốn trả lời.

Nghĩ như thế, Hàn Minh Thư liền mở miệng nói: “Nếu anh cảm thấy tôi hỏi nhiều quá không biết trả lời câu nào, thì anh cứ theo trình tự, tôi hỏi câu nào anh trả lời câu đó, được không?”

Dạ Âu Thần mím môi mỏng, ánh mắt chứa đầy cảm xúc chính nghĩa.

“Em muốn biết chi tiết về người phụ nữ khác đến thế à?”

Nói xong anh lại bắt đầu gượng cười: “Đợi tôi trả lời xong rồi, tôi vẫn có thể nằm trên giường lớn này ư?”

“Tại sao lại không?” Hàn Minh Thư đáp lại rất tự nhiên, dáng vẻ hờ hững này làm tinh thần Dạ Âu Thần hơi hoảng loạn.

Anh luôn cảm thấy… có chỗ nào đó sai sai.

Nhưng không thể nói ra được chỗ nào sai.

“Anh có nghe thấy không? Tôi hỏi câu nào anh phải trả lời câu đó, không được lừa tôi, cũng không được im lặng.”

Dạ Âu Thần: “…”

Anh có thể chọn cái chết không?

“Dạ Âu Thần?”

Cô lại gọi tên anh, khóe miệng Dạ Âu Thần giật giật, khó khăn thốt ra một chữ từ trong cổ họng.

“Được.”

Được anh đồng ý, trong lòng Hàn Minh Thư hơi hưng phấn, cảm thấy chân tướng mình cần xác định chỉ còn mấy bước nữa.

“Được, vậy anh trả lời câu này trước, lúc đó anh đi đâu? Tại sao lại xảy ra chuyện đó?”

“Lúc đó là một buổi tiệc riêng, còn lý do là vì cạnh tranh trong kinh doanh.” Thật ra lúc đó Dạ Âu Thần biết rõ ai đã bỏ thuốc anh, người đó chỉ muốn thăm dò anh có thật sự tàn phế hay không. Mà người để tâm đến việc anh có tàn phế hay không như vậy, thì có lẽ trên đời này chẳng còn ai khác.

Hàn Minh Thư thầm nghĩ, anh trả lời thật ngắn gọn, rồi hỏi tiếp: “Vậy… chuyện xảy ra thế nào? Lúc đó anh đang ở đâu?”

Dạ Âu Thần im lặng một hồi lâu, rồi bỗng vươn tay ôm chặt cô, nói thẳng cho cô biết.

“Chuyện đó xảy ra quá đột ngột, lúc đó người phụ nữ kia bỗng lao tới, anh còn bị bỏ thuốc, nên ý thức rất hỗn loạn.”

Hàn Minh Thư gật đầu hỏi: “Vậy anh có nhớ hôm đó là ngày nào không?”

Ngày này thật sự rất quan trọng.

Người phía sau bỗng im lặng, càng ôm chặt cô hơn.

“Em đừng hỏi nữa được không?”

Hàn Minh Thư: “Tại sao?”

Cô không hỏi thì làm sao xác nhận được? Mặc dù trong lòng cô đã có đáp án khá chắc chắn, nhưng cô vẫn muốn chính tai nghe anh nói ra đáp án tương xứng với cô.

Như thể một người bỗng nói ra chuyện không nên nói, rồi cảnh cáo người khác đừng tiết lộ chuyện này, vì lỡ lời, nên trong lòng rất lo lắng, luôn dặn đi dặn lại mới yên lòng.

Mặc dù cô không lỡ lời, nhưng giờ thái độ của cô cũng giống như thế.

“Tại sao? Em không khó chịu khi hỏi mấy câu này?”

“Không khó chịu.” Hàn Minh Thư lắc đầu, cô muốn biết mấy chuyện này, hơn nữa còn ước gì anh mau trả lời hết từng câu.

Không khó chịu…

Mặc dù anh chỉ cần cô đồng ý ở bên cạnh anh, bất luận cô xuất phát từ lý do gì, không thích anh cũng được, miễn là cô đồng ý tái hợp với anh.

Nhưng thấy cô thật sự không quan tâm mình như thế, trong lòng Dạ Âu Thần vẫn rất khó chịu.

Cơ thể vốn đang sôi trào bỗng tan biến trong tích tắc, Dạ Âu Thần cười tự giễu: “Em không khó chịu nhưng tôi thì có.”

Hàn Minh Thư: “…”

“Dù em thật sự không quan tâm tôi, cũng đừng biểu hiện rõ ràng như thế được không?” Dạ Âu Thần càng nói càng ôm chặt cô: “Em không thể giả vờ một chút à? Em cứ giả vờ như em thích anh mới ở bên anh, em…”

Anh chưa nói hết vế sau thì Hàn Minh Thư bỗng xoay người lại, đối mặt với anh.

Cuối cùng hơi thở ấm áp của hai người cũng hòa quyện vào nhau, Dạ Âu Thần nhìn người phụ nữ trước mặt bỗng xoay người lại, nhờ ánh trăng mờ ảo, anh có thể nhìn thấy rõ đường nét khuôn mặt cô, đôi môi đỏ mọng càng bóng bẩy mê người hơn.

Ánh mắt anh thâm trầm, rồi từ từ áp sát cô.

“Anh làm gì đấy?” Hàn Minh Thư vươn tay che miệng anh, vừa ngăn cản hành động của anh vừa nói: “Anh muốn làm gì? Tôi hỏi anh mấy câu này, là vì tôi muốn xác nhận mấy chuyện, chứ không phải vì tôi không quan tâm anh.”

Đôi môi dưới lòng bàn tay cô mấp máy, như đang muốn nói gì đó.

Hàn Minh Thư cũng không thu tay về, mà từ tốn nói: “Nếu tôi thật sự không quan tâm anh, thì tôi sẽ không hỏi mấy câu này, càng không để anh dẫn tôi ra nước ngoài, dù gì… tôi cũng có thể báo cảnh sát bắt anh, nhưng tôi không làm thế…”

Hình như hơi thở người nào đó càng nặng nề hơn.

Hàn Minh Thư cảm nhận rất rõ điều này, nên khẽ nhíu đôi mày thanh tú.

Anh bị sao vậy?

Cô đang giải thích với anh, mà anh sốt sắng cái gì?

“Anh có lời muốn nói?”

Hàn Minh Thư nghi ngờ hỏi, rồi thu tay về.

Cô vừa thu tay về, Dạ Âu Thần đã sốt sắng hôn lên môi cô.

“Ô.”

Lúc anh phủ lên môi cô, Hàn Minh Thư nhất thời ưm một tiếng, định vươn tay đẩy anh ra, nhưng hai tay cô đã bị Dạ Âu Thần giữ chặt, nên cứ trơ mắt nhìn anh hôn mình.

Nhưng lần này anh chỉ hôn cô, chứ tay anh không hề làm loạn, anh hôn ngày càng sâu, lúc Hàn Minh Thư cảm thấy mình sắp không thở được, cuối cùng Dạ Âu Thần cũng buông cô ra.

Anh tựa đầu lên trán cô, khẽ thở hổn hển.

“Đây là do chính miệng em nói, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên, cũng không cho phép em nuốt lời.”

Hàn Minh Thư: “… Tôi mới… nói gì?”

Dạ Âu Thần khẽ cười, tiếng cười như tiếng đàn violon đang kéo chậm rãi, vừa từ tính lại thâm trầm, mang theo vẻ gợi cảm mê hoặc lòng người.

“Em nói em quan tâm tôi.”

“Tôi quan tâm…” Hàn Minh Thư nghẹn họng, hình như lúc nãy cô thật sự đã nói thế…

Nhưng lúc đó thấy tâm trạng anh có vẻ không được tốt cho lắm, nên cô mới gấp gáp giải thích với anh, trong bóng tối Hàn Minh Thư bỗng đỏ mặt.

“Em hỏi tiếp đi… sao không hỏi gì nữa?”

“Anh giở trò, có phải anh cố ý đúng không?” Hàn Minh Thư căm hận lườm anh: “Anh không yên ổn trả lời câu hỏi của tôi, còn giở trò đùa bỡn, tôi chẳng thèm để ý tới anh nữa.”

Nói xong, cô quay lưng lại ngay: “Nếu anh không trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi, thì đừng nói chuyện với tôi nữa.”

Dáng vẻ này của cô giống hệt nàng dâu đang tức giận.

Lúc trước Dạ Âu Thần cảm thấy đây là kiểu người phụ nữ làm bộ làm tịch, nhưng giờ đặt lên Hàn Minh Thư, thì anh lại cực kỳ yêu thích.

“Tôi sẽ nói ngày cho em biết, nhưng đây cũng là câu hỏi cuối cùng tôi sẽ trả lời, sau này… em không được hỏi mấy chi tiết khác nữa.”

Có lẽ có ngày rồi… thì cô sẽ khẳng định được đúng không?

Hàn Minh Thư do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.

“Được, anh nói đi.”

Dạ Âu Thần nói nhỏ vào tai cô, Hàn Minh Thư nghe thấy rất rõ ngày tháng đó, rồi hồi tưởng lại, trong đầu nhất thời hiện lên tia chớp.

Nếu cô nhớ không lầm, ngày mà Dạ Âu Thần nói trùng khớp với buổi tối cô ly hôn!

Dù trong lòng đã xác nhận rất nhiều lần, nhưng hôm nay nghe chính miệng Dạ Âu Thần nói cho cô biết, Hàn Minh Thư vẫn ngạc nhiên đến mức chưa kịp hoàn hồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.