Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 666



CHƯƠNG 666: EM GIẤU ANH THẬT KHỔ CỰC.

Một thằng nhóc khoảng chừng năm tuổi đang đứng ở đó trong tay bưng theo dĩa trái cây, trong dĩa đủ loại hoa quả với nhiều màu sắc, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là mặc dù trên gương mặt của thằng nhóc này ẩn chứa sự lạnh lùng, cho dù là đôi chân mày hay là mũi môi, thế mà làm cho Dạ Âu Thần có một loại cảm giác như mình đang soi gương.

Thằng nhóc trước mắt dường như chính là phiên bản thu nhỏ của mình.

Trái tim của mình giống như bị giật một cái, nhìn gương mặt giống với mình đang đứng trước mắt, đầu óc chết máy.

Lúc thằng nhóc này nhìn thấy anh, dường như cũng sửng sốt một chút, đôi mắt đen nhánh giống như một viên thủy tinh cũng rất trong trẻo, sạch sẽ, không có bất cứ tạp chất gì có thể nhìn ra được lúc thằng bé nhìn thấy anh rõ ràng có hơi mê mang.

Thế nhưng rất nhanh, thằng nhóc này phản ứng trở lại, nện bước chân nhỏ ngắn ngủn bước từng bước một đi lên phía trước.

Mỗi một bước đi của thằng bé đều giống như đang dậm vào đáy lòng của Dạ Âu Thần.

Người đàn ông cao lớn hoàn toàn không phát hiện giờ phút này hai đầu ngón tay của mình đang phát run.

Bé Đậu Nành chạy đến trước mặt anh, thành công nhìn thấy sắc mặt của Dạ Âu Thần đang trở nên tái nhợt.

Xí, sao ba lại vô dụng như thế chứ?

Nhìn bộ dạng của anh giống như là nhìn thấy quỷ.

Tiêu rồi, ông ấy sẽ không xem mình là quỷ thật đó chứ?

Bé Đậu Nành đặc đĩa lên trên bàn, đồ vật bằng sức cùng mặt bàn va chạm với nhau tạo ra một âm thanh giòn vang, Bé Đậu Nành lấy cây tăm cắm vào miếng hoa quả, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Dạ Âu Thần.

“Có muốn ăn hoa quả không ạ?”

Bé Đậu Nành trông rất đáng yêu, nhìn vô cùng ngây thơ và vô hại.

Người đàn ông cao lớn ngồi xổm xuống, bàn tay với khớp xương rõ ràng chậm rãi nâng lên, chậm rãi di chuyển đến gần gương mặt trắng nõn mềm mại của Bé Đậu Nành.

“Con…”

Gương mặt này sao lại giống với mình như thế, gần như là được đúc ra từ một cái khuôn.

Tất cả sự căng thẳng lúc này sau khi nhìn thấy gương mặt trước mắt toàn bộ đều biến mất không nhìn thấy nữa, còn lại chỉ có kinh ngạc và không thể tin được.

“Bé Đậu Nành!”

Một giọng nữ nhỏ nhẹ truyền đến, Hàn Minh Thư gần như là lập tức chạy xuống dưới lầu, sau khi đến phòng khách thì nhìn thấy một cảnh tượng như thế.

Đứa nhỏ vừa cầm quả táo ở trong tay gặm cắn, vừa phát ra âm thanh rộp rộp, mà người lớn thì lại hơi khom người xuống, tay run rẩy gần như sắp đụng phải gương mặt của Bé Đậu Nành.

Đã… Gặp mặt rồi?

Đôi môi đỏ của Hàn Minh Thư run run, cảm giác trong đại não chấn động.

Bây giờ cô… Phải làm cái gì đây?

Tiểu Nhan nhìn thấy sắc mặt của cô không đúng, trên mặt vẫn còn đang được đắp mặt nạ, sau khi xuống lại nhìn thấy cảnh tượng này, kinh ngạc đến nỗi lớp mặt nạ ở trên mặt như muốn rơi xuống.

Hai ba con nhanh như vậy đã gặp nhau rồi hả? Không có dấu hiệu nào hết, nhìn Hàn Minh Thư đứng tại chỗ ngơ ngác, Tiểu Nhan vô thức tiến lên một bước níu lấy tay của cô lại kéo qua một bên.

“Tiểu Nhan, tớ…” Hàn Minh Thư không biết làm như thế nào, nắm chặt lấy tay của Tiểu Nhan, ánh mắt không có tiêu cự.

“Tớ biết là cậu đang căng thẳng, nhưng mà vào thời điểm này vẫn nên đừng đi qua đó.” Tiểu Nhan trực tiếp tháo miếng mặt nạ trên mặt của cô xuống, thở dài thấp giọng nói: “Bé Đậu Nành thông minh như vậy, chắc có thể ứng phó được, để tớ dẫn cậu lên lầu yên tĩnh một lát có được không?”

Yên tĩnh một lát?

Hiện tại tâm trạng của Hàn Minh Thư rất vi diệu, nói không rõ là cái gì, rất phức tạp nhưng là tuyệt đối không thể yên tĩnh được.

Nhưng mà cô đến đó thì có thể nói cái gì đây?

“Đi thôi.” Tiểu Nhan lôi kéo Hàn Minh Thư đi lên trên lầu, dưới phòng khách lại khôi phục sự yên tĩnh.

Một lớn một nhỏ đang ở đây, người lớn thì duy trì tư thế lúc nãy, người nhỏ thì mang theo vẻ mặt không quan trọng, thậm chí tiếp tục đưa tay ra lấy hoa quả nhét vào trong miệng của mình.

Trầm mặc một lát, tay của Dạ Âu Thần vẫn không chạm vào gương mặt của thằng bé mà lại chậm lại thu hồi lại.

“Con… Con tên là Bé Đậu Nành?”

Dạ Âu Thần từ từ mở miệng nói, anh nghe thấy trong giọng nói của mình còn mang theo chút run rẩy.

Bé Đậu Nành nhìn anh, chớp chớp mắt mấy cái.

“Dạ.”

Thằng bé gật đầu, Dạ Âu Thần cảm thấy trái tim của mình như dừng lại một chút, giống như là có đồ vật gì đó đang nổ tung ở bên trong.

Đây là con của Minh Thư, là Bé Đậu Nành trong miệng của cô.

Lại nhìn dáng dấp của thằng bé, Dạ Âu Thần gần như có thể xác định một chuyện…

Bỗng chốc Dạ Âu Thần nắm chặt lấy cổ tay nhỏ bé của Bé Đậu Nành, nheo mắt lại nguy hiểm nhìn chằm chằm vào thằng bé: “Ba của con là ai?”

Bầu không khí kỳ lạ ban đầu đã bị phá hỏng, vào lúc này Bé Đậu Nành ngẩng đầu lên, một mặt vô tội: “Cháu không có ba.”

Hô hấp của Dạ Âu Thần cứng lại: “Con… Con không có ba, vậy con…”

“Mẹ nói là ba đã chết rồi.”

Nhìn gương mặt và dáng dấp trước mắt giống mình như đúc, lại nhìn dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác của thằng bé khi nói ra những lời này, Dạ Âu Thần cảm thấy thiếu chút nữa mình đã phun ra một ngụm máu.

“Cái gì gọi là đã chết rồi?”

Người phụ nữ đó, thì ra trước kia nguyền rủa mình như vậy à?

“Bắt đầu từ lúc Bé Đậu Nành được sinh ra thì đã không nhìn thấy ba rồi, không phải chết thì là cái gì chứ?”

“Vậy con cảm thấy…” Dạ Âu Thần đi đến gần thằng bé, đôi mắt hẹp dài giống như lạnh lùng như lưỡi dao: “Gương mặt này của chú và của con trông có giống nhau không?”

Hai gương mặt gần trong gang tấc, nếu như không phải phân chia lớn nhỏ, gần như làm cho người ta phân không rõ ai đúng ai sai.

Bé Đậu Nành đột nhiên lại bỏ một miếng táo vào trong miệng, phát ra âm thanh răng rắc.

Dạ Âu Thần: “…”

Anh chặn lại dòng nước sắp đang phun trào trong nội tâm: “Lúc này đừng có ăn cái gì hết, có được không?”

“Dạ? Không được đâu.” Bé Đậu Nành từ chối yêu cầu của anh, rất nhanh cười tủm tỉm nói: “Bé Đậu Nành rất thích ăn trái cây.”

Nói xong, thằng bé lại lấy tiếp một miếng nữa rồi đột ngột nhét vào trong miệng của Dạ Âu Thần.

Dạ Âu Thần đứng hình, cảm nhận được bàn tay mềm mại của thằng nhóc này lướt qua cái cằm kiên nghị của anh, sau khi miếng táo nhét vào trong miệng của anh, Dạ Âu Thần vô thức cắn lấy nó.

Mùi vị chua chua ngọt ngọt lập tức lan tràn trong miệng, kích thích vị giác của Dạ Âu Thần, nhìn ánh mắt của đứa nhỏ trước mặt, một suy nghĩ chậm rãi hình thành trong đầu.

Anh giống như là người máy, động tác cứng đờ nhai nuốt miếng táo đó xuống.

“Chú ơi, ăn có ngon không ạ?” Bé Đậu Nành thấy anh ăn táo, không khỏi cười híp mắt hỏi một câu.

“Chú hả?”

Ánh mắt của Dạ Âu Thần hơi nheo lại, trong giọng nói mang theo chút bất lực: “Không được kêu chú.”

Bé Đậu Nành lại tiếp tục chớp chớp mắt với anh, tiếp tục ăn trái cây rôm rốp, tò mò hỏi anh: “Vậy thì phải kêu là gì ạ?”

Dạ Âu Thần cũng không vội vã, ánh mắt khóa chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, tay chậm rãi duỗi ra xoa lên gương mặt nhỏ nhắn của thằng bé, sau đó lại chuyển sang chỗ khác, bàn tay run lẩy bẩy ôm lấy cục bông nhỏ bé vào trong ngực mình.

“Chú ơi?”

Trong ngực lại truyền đến giọng nói càng thêm nghi ngờ của đứa nhỏ.

Dạ Âu Thần nhắm mắt lại, có lẽ là ngay cả chính anh cũng không nhận ra lông mi của mình đang phát run.

Bàn tay đè cái ót của thằng nhóc, hốc mắt của Dạ Âu Thần hơi nóng lên, giọng nói nặng nề.

“Đừng gọi là chú, phải gọi là ba.”

Người phụ nữ đáng chết này, thế mà… Giấu giếm anh lâu như vậy, trách không được… Trách không được cô đã kêu mình không được điều tra cô, trách không được cô vẫn luôn không muốn để anh biết sự tồn tại của đứa bé này, trách không được mỗi một lần nhắc đến đứa bé này thì cảm xúc của cô liền kích động, ánh mắt lấp lóe.

Thì ra là thế…

Thì ra là thế.

Cô mang thai lại là con của mình.

Bé Đậu Nành là con trai của Dạ Âu Thần anh.

Minh Thư… Em giấu giếm anh thật khổ cực.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.