Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 682



CHƯƠNG 682: SAO CON LẠI HỌC CÁI XẤU?

Khi Hàn Minh Thư đến, cô cũng không thấy Dạ Âu Thần đâu cả, cô không khỏi nghi ngờ hỏi một câu.

“Không phải nói anh ấy ở chỗ này đợi tôi sao? Sao lại không thấy bóng dáng đâu cả?”

Người giúp việc đứng bên cạnh bàn ăn nhanh chóng giải thích, nói: “Cô chủ, cậu Dạ ra ngoài nghe điện thoại, mời cô ngồi trước.”

Cô ta hết sức cung kính giúp Hàn Minh Thư kéo ghế ra, đáy mắt sợ hãi giống như sợ đắc tội Hàn Minh Thư vậy, Hàn Minh Thư đành phải cong khóe môi cười cười với cô ta: “Cảm ơn.”

Người giúp việc sững sờ, trên khuôn mặt trắng bệch lập tức lộ ra vẻ thẹn thùng.

Thật không nghĩ tới, cô chủ so với trong tưởng tượng của cô lại rất thân thiết, hơn nữa lại vô cùng lịch sự, quả nhiên mắt nhìn của cậu Dạ không sai.

“Cô chủ, để tôi lấy cho cô một ly nước ép rau quả cho bữa sáng.”

“Được, cảm ơn.”

Sau khi rót nước rau quả xong, Hàn Minh Thư nếm một ngụm nhỏ, kỳ thật loại đồ uống này cũng không phải là quá ngon, đương nhiên đối với những người thích vị này thì lại khác, đối với Hàn Minh Thư mà nói thì lại không quá thích vị này.

Chẳng qua cũng may cô không phải là loại người kén ăn, tuy là không thích vị này, nhưng cũng uống được nửa ly.

Đúng lúc Dạ Âu Thần gọi điện thoại xong, nhìn thấy Hàn Minh Thư đã ngồi xuống bàn ăn, anh ngây người một chút, sau đó đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.

Mấy người giúp việc khác cúi đầu ngại ngùng, rất chỉnh tề rời đi.

“Không phải ngày chủ nhật sao? Sao anh còn làm việc?” Hàn Minh Thư nhìn chiếc điện thoại trong tay anh, hỏi một câu.

Dạ Âu Thần ngừng một chút, đôi mắt màu mực tránh đi cái nhìn thẳng của cô, môi mỏng mím nhẹ sau đó nhân tiện nói: “Không phải công việc.”

Không phải công việc?

Hàn Minh Thư chớp mắt: “Vậy là ai gọi điện thoại cho anh?”

Nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi, môi mỏng Dạ Âu Thần hơi cong: “Em muốn biết vậy à?”

Nghe vậy, Hàn Minh Thư liền để lộ tay mình về phía anh, chiếc nhẫn kim cương được đeo trên ngón tay thon dài xinh đẹp của cô: “Anh cũng đã cầu hôn rồi, mặc dù không có chút thành ý gì, nhưng mà… Em vẫn có thể được biết những chuyện em muốn biết ha.”

Dạ Âu Thần bước qua, ở bên tai của cô nói nhỏ một câu, Hàn Minh Thư lập tức đỏ mặt: “Anh nói cái gì?”

“Không đồng ý?”

Hàn Minh Thư cắn môi dưới, nhìn Dạ Âu Thần ở trước mặt.

“Anh có phải đang nói đùa không?”

Lời vừa nói ra, đáy mắt vẫn còn đang mang chút ý cười của Dạ Âu Thần trong nháy mắt liền khôi phục lại bộ dạng băng giá nghiêm túc, giọng nói lạnh lùng.

“Anh giống như đang nói đùa sao?”

Hàn Minh Thư: “…Không giống.”

“Ngoan.”

Dạ Âu Thần nhéo nhéo cái mũi của cô, nói khẽ: “Nhớ kỹ lời anh vừa nói, được chứ?”

Hàn Minh Thư sờ lên cái mũi của mình vừa bị Dạ Âu Thần bóp, có chút lúng túng chớp chớp mắt, nếu như đem những lời vừa rồi của anh nói cho Hàn Đông nghe.

Hàn Đông, anh trai.. có phải sẽ đem cô đuổi ra khỏi nhà họ Hàn không?

Chà, đây là một vấn đề đáng để suy ngẫm.

Ăn xong bữa sáng, hai người mỗi người đi một ngả, Hàn Minh Thư ngồi trong phòng vò đầu bứt tai, còn đang nghĩ nên dùng lý do gì cho chính đáng, thì đúng lúc này Tiểu Nhan gọi điện thoại tới.

“Alo?”

Hàn Minh Thư nhận điện thoại, nhưng đầu bên kia điện thoại lại vang lên giọng điệu non nớt của bé Đậu Nành.

“Mẹ…”

“Bé Đậu Nành?” Nghe thấy tiếng của bé Đậu Nành, Hàn Minh Thư có chút vui mừng: “Sao con lại dậy sớm như vậy? Hôm nay là chủ nhật, có phải là không cần đi học không?”

“Vâng!” Bé Đậu Nành vui mừng trả lời một câu: “Mẹ, mẹ có phải là đang ở cùng một chỗ với người kia không?”

Người kia?

Mới đầu Hàn Minh Thư không hiểu người kia trong miệng bé Đậu Nành là ai, suy nghĩ một lúc liền hiểu ra, bé Đậu Nành không chịu nhận Dạ Âu Thần là ba, cho nên không chịu gọi anh.

Chỉ là không nghĩ tới thằng bé thế mà lại dùng từ người kia để gọi Dạ Âu Thần.

Cô bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Không phải mẹ đã nói rồi sao, đó là ba con sao? Sao con lại xưng hô như thế kia? Như thế là không lễ phép đúng không?”

Bé Đậu Nành hừ một tiếng: “Con mới không muốn gọi ông ấy là ba.”

“Kính ngữ đâu? Ngay cả kính ngữ cũng không có?”

Bé Đậu Nành vẫn luôn rất lễ phép, bất kể là ai thì cũng đều sẽ dùng kính ngữ, thế nhưng đối với Dạ Âu Thần… vậy mà lại dùng từ người kia để gọi.

“Hừ, ông ta không đáng để bé Đậu Nành dùng kính ngữ.”

Nghe vậy, đôi mi thanh tú của Hàn Minh Thư không nhịn được mà nhíu lại: “Đây là ai dạy con? Mấy ngày nay không phải ông ấy đều dẫn con theo sao? Cũng không đáng được con dùng kính ngữ?”

“Hừ, ông ta bắt nạt mẹ, tại sao bé Đậu Nành lại phải dùng kính ngữ, mẹ… Chẳng phải mẹ không muốn nói giúp cho tên móng heo kia sao, ông ta trước kia đối xử với mẹ như thế nào, mẹ quên rồi sao?”

Hàn Minh Thư: “…Ông ấy trước kia đối xử với mẹ thế nào?”

“Mẹ, mẹ quên rồi sao?”

“Ý mẹ là, sao con lại biết được?” xưa nay Hàn Minh Thư sẽ không bao giờ nói những chuyện này với bé Đậu Nành, đừng nói những chuyện này, ngay cả về ba thằng bé cô cũng ít khi nhắc tới.

Cho nên, bé Đậu Nành sao lại biết những chuyện này? Thằng bé cùng lắm mới chỉ biết Dạ Âu Thần có vài ngày, làm sao lại biết nhiều như vậy?

Bên này bé Đậu Nành đang cầm điện thoại, nghe vậy sắc mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thay đổi, sau đó mới cong lên môi nói: “Hừ, mẹ không cần phải để ý bé Đậu Nành sao lại biết, dù sao bé Đậu Nành cũng đã biết ông ta chính là kẻ xấu!”

Nghe bé Đậu Nành kiêu ngạo như vậy, Hàn Minh Thư liền suy nghĩ một chút, bé Đậu Nành mới mấy tuổi, lại đột nhiên biết những chuyện này, chắc là Tiểu Nhan nói cho nó biết đi.

Thằng bé là do mình nuôi lớn, sẽ thay mình bênh vực kẻ yếu cũng là chuyện bình thường.

Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư chỉ có thể nói khẽ: “Được rồi, trẻ con không hiểu chuyện người lớn, những chuyện này bây giờ con còn nhỏ không hiểu rõ, sau này chờ con trưởng thành, mẹ sẽ nói cho con biết được không?”

Bé Đậu Nành hừ một tiếng: “Không cần, con sẽ tự mình tìm hiểu.”

Hàn Minh Thư bất đắc dĩ, rất muốn sờ đầu bé Đậu Nành giúp thằng bé vuốt tóc, thế nhưng mà… hiện tại chỉ có thể cách điện thoại nghe giọng của nó, cho nên chỉ có thể nói khẽ.

“Bé Đậu Nành, hôm nay sao đột nhiên lại gọi điện cho mẹ? Mẹ qua đón con qua đây có được hay không?”

“Mẹ, không được đâu, cậu gọi chúng ta về nhà ăn cơm.”

Cậu…

Hàn Đông… Sao anh ấy lại đột nhiên gọi mình với bé Đậu Nành về nhà ăn cơm?

Anh muốn tìm cô thì đều đi thẳng sang bên nhà để tìm cô, sao lại…

Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư vô ý nhìn lên chiếc nhẫn kim cương trên tay mình, chẳng lẽ chuyện này, Hàn Đông biết rồi sao? Tiểu Nhan nói sao?

Không đúng, Tiểu Nhan không phải là người như thế.

Vậy… Là bé Đậu Nành không cẩn thận nói lộ ra?

Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư ho nhẹ một tiếng, luôn cảm thấy có chút chột dạ.

“Về nhà ăn cơm, vậy cậu của con có nói gì với con không? Hoặc là.. con có nói với cậu cái gì không?”

“À..” bé Đậu Nành kêu lên một tiếng: “Mẹ mau tới đón con đi, đón con xong con sẽ nói cho mẹ biết!”

Hàn Minh Thư: “Tên nhóc này, từ bao giờ lại học được cái xấu như vậy?”

Suy nghĩ một chút, dù sao chuyện này Hàn Đông sớm muộn cũng sẽ biết, kể cả Hàn Đông không gọi cô về ăn cơm, cô vẫn muốn trở về.

“Được, vậy con ở nhà ngoan ngoãn chờ mẹ một lúc, lát nữa mẹ sẽ tới đón con.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.