Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 691



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 691: HÌNH THỨC LỚN

Nghĩ đến đây Hàn Minh Thư không kịp suy nghĩ cái khác nữa, trực tiếp bảo chú Lâm quay đầu.

“Mợ chủ, bây giờ đi sao?”

“Đúng.” Hàn Minh Thư nghiêm túc gật đầu, cô phải đi đến cổng trường nhìn một chút xem tình hình như thế nào, nếu như phóng viên bao vây cổng trường thì đến lúc đó Bé Đậu Nành có bị ảnh hưởng gì hay không?

Chú Lâm thấy sắc mặt cô nghiêm túc thì lập tức quay đầu lái xe đi về hướng cô nói.

Điều khiến Hàn Minh Thư bất ngờ chính là khi tới cổng trường lại phát hiện cổng yên tĩnh không ngờ, một phóng viên cũng không có.

Hàn Minh Thư có chút ngạc nhiên, rõ ràng cổng công ty bị vây chật như nêm, thế mà cổng trường lại không có một phóng viên nào, chuyện gì xảy ra vậy?

Nghĩ một lát Hàn Minh Thư nói: “Chắc không có chuyện gì, đến Tập đoàn Dạ Thị đi.”

“Được rồi, mợ chủ.”

Sau khi đến tập đoàn Dạ Thị, Hàn Minh Thư phát hiện bên dưới cao ốc tập đoàn Dạ Thị thế mà cũng không có phóng viên.

Trong một buổi sáng cô chạy đến ba địa điểm, chỉ có cổng công ty của mình bị vây chật như nêm, tại sao lại thế?

Chẳng lẽ nhìn cô dễ ức hiếp?

Chẳng biết tại sao ý nghĩ này lại trực tiếp nảy ra, có lẽ là vì phóng viên không dám đi trêu chọc Dạ Âu Thần cho nên toàn bộ mới tràn tới công ty cô.

“Mợ chủ, muốn gọi điện thoại cho cậu Dạ không?”

“Không cần, tôi trực tiếp đi lên tìm anh ấy. Chú Lâm, hôm nay vất vả cho chú theo giúp tôi chạy nhiều như vậy, chú đi về nghỉ ngơi trước đi.”

“Con mẹ nó, sao người lại nhỏ như vậy? Chụp thế này làm sao đăng lên được chứ? Cũng không nhìn thấy rõ, cậu giơ máy chụp hình lên thì tay đừng run.”

“Anh mù à? Tay tôi run ở đâu? Là người quá nhỏ, vị trí cũng là anh chọn, xa như vậy anh bảo tôi chụp thế nào?”

“Móa!”

Một đám người ngồi xổm ở một chỗ cách cổng chính rất xa, oán giận không thôi: “Xa như vậy chụp cũng không có tác dụng gì, với lại ngay cả chính diện cũng không có. Móa! Sao Tập đoàn Dạ Thị lại khủng bố như vậy?”

Hàn Minh Thư đi vào đại sảnh cũng không phát hiện chuyện này, đối với nơi này cô không quen lắm nhưng muốn tìm Dạ Âu Thần cũng rất dễ dàng.

Tuy nhiên bây giờ cô không phải người của công ty này cho nên vẫn dựa theo quy trình của khách, trực tiếp đến quầy lễ tân.

Tất cả áp phích đã chạy thời gian dài như vậy, tập thể nhân viên của Tập đoàn Dạ Thị đều thảo luận, hiện tại trên mạng cũng đều là tin tức về Dạ Âu Thần và Hàn Minh Thư.

Cho nên lúc Hàn Minh Thư đi đến quầy lễ tân, khi lễ tân vừa định hỏi cô có hẹn trước hay thì ngẩng đầu một cái lại phát hiện…

Đây không phải phu nhân tương lai của Tập đoàn Dạ Thị sao? Đâu còn dám hỏi nhiều những cái khác chứ, trực tiếp mở miệng gọi: “Mợ Dạ.”

Lời nói của Hàn Minh Thư đến bên môi cứ như vậy bị đối phương chặn ngược về, ngơ ngác nhìn đối phương.

“Sao cô…lại biết…”

“Mợ Dạ đến tìm cậu Dạ sao? Tôi dẫn đường cho cô, bên này là thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc, mợ Dạ dùng thang máy này đi nhanh nhất.”

Nói xong còn tự mình ấn thang máy cho cô, lúc cửa thang máy mở ra còn khẽ nói: “Mợ Dạ, cô cẩn thận một chút.”

Khóe môi Hàn Minh Thư không khỏi giật giật: “Cám ơn cô.”

Em gái lễ tân lập tức ngạc nhiên trợn to mắt: “Mợ Dạ, không cần khách sáo như thế! Cô nhanh lên đi thôi!”

Sau đó nhấn nút đóng cửa lại hộ cô.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, một mình Hàn Minh Thư ở bên trong không gian nho nhỏ, cô đứng dựa vào vách tường, không biết lát nữa Dạ Âu Thần thấy cô sẽ có vẻ mặt như thế nào?

Tuy nói lúc anh nói chuyện điện thoại đã bảo mình tới công ty tìm anh, chuyển công việc sang nơi khác, nhưng cô chưa chuẩn gì, có lẽ cô cũng chỉ có thể ở lại chỗ này của anh một ngày.

Dù sao hiện tại cổng công ty cô cũng toàn là phóng viên, nếu như cô trở về chắc chắn ngay cả cửa cũng không thể nào vào được đã bị các phóng viên dồn lại ép chặt.

Nghĩ thôi đã cảm thấy đau đầu.

Mà những điều này đều là do Dạ Âu Thần ban tặng.

Nghĩ tới đây Hàn Minh Thư siết chặt nắm đấm, lát nữa nhìn xem cô trừng trị anh thế nào.

Cô biết văn phòng của Dạ Âu Thần ở đâu cho nên sau khi cửa thang máy mở cô liền trực tiếp đi về phía văn phòng.

Mở cửa văn phòng lại phát hiện trong văn phòng trống không, không có bất kỳ ai.

“Dạ Âu Thần?”

Hàn Minh Thư đánh giá bốn phía, vẫn không tìm thấy bóng dáng Dạ Âu Thần.

Quái lạ, chạy đi đâu rồi?

Hàn Minh Thư đi về phía phòng nghỉ, kết quả bên trong vẫn không có bất kỳ ai.

Đi đâu?

Hàn Minh Thư ra khỏi văn phòng, lúc chuẩn bị tìm người hỏi một chút thì lại bất ngờ gặp Lang An.

“Mợ chủ?”

Nhìn thấy Hàn Minh Thư, Lang An sửng sốt một chút, thật sự bất ngờ vì sao cô lại xuất hiện ở đây.

“Tôi…” Hàn Minh Thư xấu hổ cười, giải thích: “Cổng công ty bị một đám phóng viên chặn lại không vào được, đành phải đến tìm Dạ Âu Thần.”

Nghe nói vậy Lang An lập tức bừng tỉnh hiểu ra, những áp phích kia đều là bút tích của anh ta, dĩ nhiên là anh ta biết những thứ này sẽ mang đến cho Hàn Minh Thư ảnh hưởng như thế nào.

“Thì ra là thế, nhưng mà mợ chủ, cậu Dạ vừa đi vào phòng họp, tôi cũng là do quên một số tài liệu nên tới lấy, cho nên mới…”

Họp à?

Hàn Minh Thư chớp mắt mấy cái: “Không sao, vậy các anh tiếp tục họp đi, tôi đi vào trong văn phòng anh ấy ở một lúc.”

“Mợ chủ ở một mình có nhàm chán quá không? Có cần tôi đi nói với cậu Dạ một tiếng, cậu Dạ nghe nói mợ chủ tới chắc chắn sẽ…”

“Đừng!” Nghe thấy Lang An nói như vậy, Hàn Minh Thư nói với tốc độ cực nhanh để chặt đứt ý nghĩ của anh ta: “Đừng nói cho anh ấy biết, cuộc họp của Dạ Thị quan trọng như vậy, chờ anh ấy họp xong hãy nói.”

Nếu như vì cô mà Dạ Âu Thần không họp thì đến lúc ở sau lưng người khác sẽ nói gì về cô chứ?

Cô cũng không muốn vì mình đến mà thay đổi công việc của Dạ Âu Thần.

Mệnh lệnh của mợ chủ Lang An nào dám không nghe, lập tức liền gật đầu.

“Mợ chủ, tôi biết rồi, vậy tôi đi lấy tài liệu trước.”

“Được.”

Hàn Minh Thư đi theo anh ta vào văn phòng, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, lấy điện thoại di động ra vừa mở ra liền thấy tin tức được chuyển tiếp, hóa ra là Tập đoàn Dạ Thị, Mạc Thành…

Nhìn thấy chữ này Hàn Minh Thư đã cảm thấy đau đầu, đưa tay nhéo nhéo huyệt thái dương mình.

Cái tên khốn này đã bỏ ra bao nhiêu cây bút chứ? Chuyển tiếp nhiều như vậy, những thứ này đều không cần tiền sao?

Lúc này trong một tiệm cơm Tây.

Lúc Mạnh Mai Linh nhìn thấy tấm áp phích ở phía đối diện đang chuyển động, tức giận tới mức đập vỡ chiếc đĩa trong tay, đúng lúc trên đĩa là bò bít tết chuẩn bị cho khách, động tác kia lập tức thu hút sự chú ý của vô số người.

“Chuyện gì xảy ra?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.