Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 724



CHƯƠNG 724: ANH NHẤT ĐỊNH PHẢI HẾT LÒNG TUÂN THỦ LỜI HỨA NHA

“Ôi!” Tiểu Nhan bị hù dọa hét lên chói tai rồi đứng dậy đỡ cô lại: “Minh Thư, cậu không sau đó chứ?”

Đột nhiên lại xảy ra phản ứng làm cho tất cả mọi người đều không biết phải làm như thế nào, Hàn Minh Thư ói đến nỗi sắc mặt trắng bệch cả lên, cũng không ngồi thẳng lên được, trên cái cái trán nõn đều là mồ hôi lấm tấm.

Tình trạng trông có vẻ cực kỳ không tốt.

Tô Cửu đứng ở bên cạnh nhìn thấy thế, không nhiều lời cái gì hết, xoay người trực tiếp đi gọi bác sĩ.

“Minh Thư, có phải là tớ cho cậu ăn quá nhanh, xin lỗi cậu… tớ hoàn toàn không nghĩ tới là cậu vừa mới tỉnh dậy, tớ nên cho cậu ăn chậm một chút.” Sau khi Tiểu Nhan đỡ cô dậy, nước mắt liền rơi lộp bộp xuống.

Hàn Minh Thư yếu ớt dựa trên cái gối thở hổn hển, rõ ràng là bộ dạng thở không ra hơi Tiểu Nhan đành phải choàng tay ra sau lưng của cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho cô: “Thật sự xin lỗi, để tớ đi rót cho cậu một cốc nước nha?”

“Để con bé nghỉ ngơi đi.” Hàn Đông nhìn thấy cảnh tượng này, nhíu chặt lông mày gọi người ở bên ngoài vào thu dọn tàn cuộc, Tô Cửu cũng nhanh chóng dẫn theo bác sĩ đến đây, trong phòng bệnh có thể nói là rối thành một đoàn.

Hàn Minh Thư nhìn đám người trước mắt.

Hốc mắt của Tiểu Nhan đỏ đến dọa người, nước mắt giống như hạt đậu, mặt mũi tràn đầy áy náy và bất an.

Mà sắc mặt của Hàn Đông đứng ở một bên cũng có chút trắng, cái cằm mọc râu, hình tượng kém hơn rất nhiều so với lúc trước.

Tô Cửu ở một bên thì lo lắng chỉ huy bác sĩ đến kiểm tra cho cô, sau đó lại nói cái gì đấy.

Hàn Minh Thư cảm thấy lỗ tai của mình đang kêu ong ong, sau khi nôn xong thì cảm thấy rất mệt mỏi, thân thể yếu ớt không chịu được, cô nằm ở trên giường thấp giọng mở miệng nói: “Tôi muốn tự mình nghỉ ngơi một hồi.”

Đám người: “…”

Tiểu Nhan hít hít cái mũi: “Một mình cậu có thể chứ?”

Hàn Đông nghiêm túc nhìn cô, trầm mặc một hồi: “Để con bé nghỉ ngơi một lát đi.”

Nói xong, Hàn Đông nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh.

Tiểu Nhan nhìn Tô Cửu, còn có chút không xác định được, Tô Cửu gật đầu cho cô một ánh mắt, lúc này hai người mới cùng nhau ra khỏi phòng bệnh, thuận tay đóng cửa phòng bệnh lại.

Sau khi đi ra ngoài, Tiểu Nhan lập tức trở nên gấp gáp.

“Có chuyện gì vậy chứ, hiện tại tình trạng của cậu ấy thật sự không tốt, để một mình cậu ấy ở bên trong…”

“Yên tâm đi.” Tô Cửu thấp giọng mở miệng giải thích: “Cô Minh Thư đã trưởng thành rồi, có rất nhiều chuyện lúc nào không nên tùy hứng thì sẽ sửa đổi được.”

“Nhưng mà các người cũng đã nhìn thấy chuyện lần này rồi đó, đả kích lớn biết bao nhiêu.”

“Chính vì đã kích lớn cho nên cô Minh Thư mới cần phải thay đổi, cô ấy không thể chấp nhận cậu Dạ rời đi cho nên tự mình sẽ nghĩ tất cả các biện pháp để thuyết phục bản thân mình, chuyện này… so với để cô ấy tiếp nhận cậu Dạ đã xảy ra chuyện còn khó khăn hơn, cô hiểu chưa, nhưng… đồng thời cũng dễ dàng hơn.”

Không có cách nào hết, có đôi khi cuộc đời rối rắm như vậy đó.

Sao bọn họ không phải như thế này chứ? Ví dụ như là tự lừa dối để tự an ủi mình, hoặc là bỏ tiền ra mua một bài học, vì sự an ủi này dễ chấp nhận hơn sự thật, nhưng mà cũng tàn nhẫn hơn.

Con người khi còn sống có lẽ sẽ cứ an ủi mình nhiều lần, đã từng lừa gạt mình.

Tiểu Nhan không nói, cô dựa vào cánh cửa, ánh mắt sâu kín nhìn Hàn Minh Thư trong tấm kính bằng thủy tinh, hi vọng cô có thể nhanh chóng tỉnh táo lại.

Hàn Minh Thư ngủ rất lâu, lúc tỉnh dậy hai mắt trống rỗng, Tiểu Nhan lại chuẩn bị cháo nóng cho cô, lần này chỉ cho cô ăn một nửa bát, cô ăn từng miếng, Tiểu Nhan lại nghiêm túc quan sát phản ứng của cô.

Hàn Minh Thư: “… tớ không sao đâu, chuyện hồi sáng này chỉ là chuyện bất ngờ, sau này sẽ không như vậy.”

Cho dù có thì cô cũng sẽ không để cho những người quan tâm cô nhìn thấy.

“Thật hả? Tớ sợ là dạ dày của cậu vẫn còn chưa tốt, nếu như khó chịu thì cậu cứ nói với tớ nha.”

“Biết rồi.”

Cứ như vậy mà ăn gần một bát cháo, Tiểu Nhan liền dọn dẹp đồ đạc nói là đợi đến lúc cô khôi phục ổn rồi thì cho cô ăn tiếp, Hàn Minh Thư nói là muốn gặp Hàn Đông, Tiểu Nhan lập tức mở to hai mắt mà nhìn cô.

“Anh trai của cậu, anh ấy…”

“Tớ chỉ muốn hỏi anh ấy một chút, có tìm được Dạ Âu Thần ở mấy chỗ gần đó hay không mà thôi, Tiểu Nhan, cậu không cần phải ngăn cản tớ như thế này đâu.”

Tiểu Nhan nghe thấy âm thanh của cô cũng coi như bình tĩnh, liền an tâm một chút, sau đó liền gọi Hàn Đông vào.

Sau khi Hàn Đông vào cũng nói rất trực tiếp.

“Vẫn còn chưa tìm được địa điểm, nhưng mà người của chúng ta vẫn còn đang tăng dần, còn đang tìm kiếm. Minh Thư, hiện tại không nhìn thấy bóng người của Âu Thần, em hiểu ý của anh chứ?”

Hàn Minh Thư nhẹ gật đầu, giống như là hiểu nhưng mà giống như là không hiểu.

Cả nửa ngày cô mới cười khổ một tiếng: “Anh à, em biết là anh muốn nói tìm không thấy thì tốt hơn, nói rõ là… tỷ lệ anh ấy còn sống rất cao có đúng không?”

Lời cũng đã bị cô nói rồi, Hàn Đông cũng chỉ có thể gật đầu.

“Em biết là tìm không thấy… dù sao thì vẫn tốt hơn là vớt một cái xác trực tiếp đưa đến trước mặt em, như vậy vẫn còn có suy nghĩ, em cũng biết… chắc chắn là Dạ Âu Thần sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, có nhiều người còn sống như vậy, nếu như nói trong số người còn sống có mấy người may mắn, em tin tưởng là anh ấy cũng sẽ là một trong số đó. Anh ơi, có đúng không?”

Lúc nói đến phần sau, Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên nhìn Hàn Đông, muốn nhận được sự tán đồng của anh.

Hàn Đông không biết nên nói cái gì, chỉ có thể thuận theo mà gật đầu.

Cả nửa ngày anh mới đi lên vỗ vỗ đầu của Hàn Minh Thư, nhỏ giọng nói: “Minh Thư, em có thể nghĩ như vậy anh thật sự rất vui, em đang mang thai, em có biết không hả?”

Khóe môi của Hàn Minh Thư giật giật, tầm mắt rủ xuống nhìn bụng mình: ” đại khái đã biết?”

“Trước đó em có cảm giác được một chút, nhưng mà em không chắc chắn, em muốn đợi sau khi hôn lễ kết thúc rồi để Âu Thần… dẫn em đến khám thai, nếu như quả thật mang thai thì… coi như đây chính là món quà tân hôn em tặng cho anh ấy.”

Lúc nói đến đây, hai bên gò má của Hàn Minh Thư lại có nụ cười ấm áp như gió xuân: “Anh ấy biết em mang thai chắc chắn sẽ vui lắm, anh ơi… anh cảm thấy em nói tin tức này ra cho anh ấy có khi nào anh ấy sẽ trở về sớm hơn không?”

Hàn Đông: “… sẽ.”

“Được, vậy em sẽ luôn ở đây chờ anh ấy, chuyện em mang thai làm phiền anh rồi.”

“Em yên tâm đi.” Hai tay rũ xuống bên người của Hàn Đông nắm chặt lại thành quyền, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào cô em gái nhà mình: “Chỉ cần cậu ta vẫn còn tồn tại trên thế giới này, vậy thì anh nhất định sẽ tìm cậu ta về cho em, nhất định sẽ để cho cậu ta bình yên vô sự trở về bên cạnh em.”

Đương nhiên anh ta chưa từng nói… nếu như anh không còn trên thế giới này, anh ta phải làm sao bây giờ đây?

“Anh, em sẽ nhớ kỹ, anh nhất định phải hết lòng tuân thủ lời hứa nha.”

Dạ Âu Thần, anh cũng nhất định phải hết lòng tuân thủ lời hứa giống như trước đó, anh đã đồng ý với em cho em một niềm vui.

Em tin tưởng anh sẽ không xảy ra chuyện gì, chờ anh cho em niềm vui bất ngờ.

Những ngày tiếp theo, Hàn Minh Thư tĩnh dưỡng trong bệnh viện, từ đầu Hàn Đông ngày nào cũng trông chừng cô, nhưng mà trong nước có rất nhiều chuyện cần anh phải làm cho nên anh đành phải trở về nước trước. Sau khi về nước Hàn Đông mới phát hiện một chuyện càng khó giải quyết hơn nữa.

Đó chính là bé đậu nành.

Bởi vì cùng ngày hôn lễ diễn ra, Hàn Minh Thư biết trong hôn lễ có truyền thông nên không muốn để cho bé đậu nành bị đám truyền thông vô lương tâm làm phiền, cho nên không dẫn bé đậu nành đi tham gia hôn lễ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.