Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 736



CHƯƠNG 736: TÔI MUỐN CẢ CÔNG TY VÀ CÔ ẤY

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Hàn Minh Thư nhíu đôi mày thanh tú, ai gọi cho cô vào lúc này vậy nhỉ?

Lẽ nào là Tô Cửu?

Hàn Minh Thư đặt cái ly xuống, sau đó cầm lên nhìn thử mới phát hiện không phải là số điện thoại của Tô Cửu.

Mà là… của Dạ Y Viễn.

Trước đây cô có lưu số điện thoại của anh ta.

Lúc này Dạ Y Viễn gọi cho mình là đang muốn làm gì?

Hàn Minh Thư vừa nhận điện thoại vừa suy nghĩ mục đích anh ta gọi cho mình: “Alo?”

Nghe được giọng nói của cô, Dạ Y Viễn rốt cục cũng thở dài một hơi: “Quá tốt rồi, em không sao.”

Hàn Minh Thư: “…”

Cho nên, anh ta gọi cho mình chính là để nói chuyện này thôi sao?

Dạ Y Viễn: “Mấy ngày nay điện thoại của em vẫn luôn tắt máy, tôi không liên lạc được với em.”

Hàn Minh Thư không biết nên tiếp thu những lời này như thế nào, vì vậy cô giữ im lặng, sau đó cắn một miếng sandwich.

Tiếng nhai khẽ từ đầu dây bên kia truyền đến bên tai Dạ Y Viễn, anh ta sửng sốt một chút, sau đó khẽ hỏi: “Em còn chưa ăn sáng?”

Hàn Minh Thư thấy cảnh tắc đường trước mặt, uống một ngụm bột yến mạch, sau đó nuốt luôn miếng bánh mì sandwich vào miệng.

“Anh Dạ, anh có chuyện gì không?”

Bên kia im lặng một hồi rồi khẽ nói: “Tôi đang suy nghĩ thôi, em không sao là được rồi. Nếu được, tôi muốn mời em ăn một bữa, xem xem… bây giờ em sống có tốt không?”

Nghe vậy, Hàn Minh Thư mím môi, sau khi xem xét tình hình bên ngoài xe thì nói thẳng với anh ta.

“E là không tiện lắm, bây giờ tôi… đang trên đường đến tập đoàn Dạ thị.”

Lời nói của cô khiến người bên kia yên lặng một lúc, sau đó Hàn Minh Thư nhận thấy giọng điệu của anh ta trở nên có chút lo lắng.

“Minh Thư? Em tới tập đoàn Dạ thị làm gì? Không phải vừa mới về nước sao? Nên nghỉ ngơi cho khỏe chứ.”

Hàn Minh Thư cười nhạt: “Không làm gì cả, đơn giản chỉ là muốn đến xem một chút thôi.”

Cô không nhanh không chậm uống một ngụm bột yến mạch, không thể không nói tay nghề của người giúp việc rất tốt. Bột yến mạch làm rất ngon, rất hợp khẩu vị của cô.

“Công ty có gì đáng để xem chứ, bây giờ em đang ở đâu? Tôi đến tìm em.”

Loại phản ứng này khiến Hàn Minh Thư có chút thất vọng: “Anh chột dạ sao?”

Cô hỏi.

Dạ Y Viễn sửng sốt một hồi, sau đó cười nhạt: “Minh Thư, tôi chột dạ cái gì chứ?”

“Nếu không chột dạ, vậy thì đợi tôi đến Dạ thị rồi nói.”

Hàn Minh Thư nói xong không cho anh ta cơ hội nói thêm liền cúp máy.

Cô đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục ăn lát bánh mì còn dở.

Lúc cô ăn hết bánh mì và bột yến mạch vào bụng, trận kẹt xe cuối cùng cũng kết thúc, Hàn Minh Thư phủi tay, tiếp tục lái xe đi.

Ở đây cách tập đoàn Dạ thị rất gần, mất khoảng 15 phút là có thể đến nơi rồi.

Mười phút sau, Hàn Minh Thư đúng giờ đến tập đoàn Dạ thị, cô đỗ xe sau đó đi vào Dạ thị.

Bởi vì nhân viên của Dạ thị đã từng thấy cô cho nên khi Hàn Minh Thư lên lầu cũng không có ai ngăn cản, cô đi tới thang máy chuyên dụng của Dạ Âu Thần, vừa bước vào thang máy thì cánh tay cô bị ai đó kéo lại.

Hàn Minh Thư quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy Dạ Y Viễn.

“Đừng lên đó.” Anh ta nói.

Hàn Minh Thư: “?”

Sắc mặt Dạ Y Viễn không tốt lắm, cặp kính gọng dây vàng che đi cảm xúc âm trầm trong mắt anh ta, anh ta kéo Hàn Minh Thư ra ngoài, đợi cửa thang máy đóng lại mới buông cô ra.

Hàn Minh Thư rút tay về, lạnh lùng nói: “Anh muốn làm gì?”

“Em vừa về nước, cơ thể vẫn chưa hồi phục đúng không? Tôi đưa em về nghỉ ngơi.”

Nói xong Dạ Y Viễn lại muốn kéo tay Hàn Minh Thư.

Hàn Minh Thư lùi lại một bước, sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu rất nghiêm nghị.

“Anh Dạ, xin tự trọng.”

Giọng điệu của cô rất nặng nề, trông rất nghiêm túc, Dạ Y Viễn sửng sốt, hai tay bắt lấy không khí, anh ta cười khổ: “Bây giờ em ghét tôi đến như vậy hả? Ngay cả để tôi quan tâm một chút cũng không được sao?”

“Là quan tâm hay chột dạ?”

Dạ Y Viễn: “Ý gì?”

“Anh Dạ, anh không cần phải giả ngu với tôi. Mục đích tôi về nước là gì, anh chắc chắn biết rõ đúng không? Bây giờ Âu Thần không có ở đây, tôi sẽ bảo vệ mọi thứ thay anh ấy.”

Dạ Y Viễn sững sờ đứng tại chỗ, anh ta đã từng nghĩ có thể là Hàn Minh Thư đã đoán ra được anh ta muốn làm gì, nhưng… với tính khí của cô, chắc chắn sẽ dè dặt với mình, nhưng không ngờ… cô lại nói thẳng thừng ra như vậy.

Không lưu lại chút tình cảm nào.

Đột nhiên, Dạ Y Viễn cảm thấy vô cùng chán nản.

Nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, khóe miệng Dạ Y Viễn chợt nhếch lên một nụ cười giễu cợt.

“Minh Thư, ở trong mắt em, tôi là người như vậy sao?”

Cô không trả lời anh ta, nhưng ánh mắt của cô đã nói lên hết suy nghĩ trong lòng mình.

“Hoặc là nói, bây giờ trong lòng em đang nghĩ tôi đến cướp Dạ thị? Bởi vì Âu Thần xảy ra chuyện, cho nên tôi liền nhân cơ hội chạy đến? Minh Thư, em có từng nghĩ tôi là loại người nhân lúc người ta gặp nạn mà trục lợi không?”

Hàn Minh Thư mím đôi môi đỏ mọng: “Anh cảm thấy anh không phải người như vậy sao?”

Dạ Y Viễn nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào.

“Nếu anh nghĩ rằng anh không phải, vậy hôm nay đừng xuất hiện trong cuộc họp.”

Sắc mặt Dạ Y Viễn hơi thay đổi, có vẻ như cô đã biết tất cả.

Ting… Hàn Minh Thư bấm thang máy, cửa thang máy mở ra, cô bước vào.

Trước khi cửa thang máy đóng lại, Hàn Minh Thư cười khẩy: “Để tôi xem xem rốt cuộc anh có phải là loại người đó hay không.”

Rầm!

Vào lúc cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, Dạ Y Viễn đứng ở bên ngoài thang máy nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên trán bỗng nổi lên.

“Anh Viễn, anh đừng có ngốc nữa. Cô ta đang chọc tức anh đấy, nếu nghe lời cô ta thì sẽ bị trúng kế.” Trợ lý vẫn luôn đứng bên cạnh, lúc này Hàn Minh Thư vừa rời đi liền vội vàng tới khuyên nhủ.

Thấy Dạ Y Viễn nói không lời nào, anh ta tàn nhẫn nói tiếp: “Phụ nữ á, bọn họ đều thích những tên đàn ông có tiền. Đợi sau này khi anh Viễn trở thành tổng giám đốc tập đoàn Dạ thị thì còn sợ cô ta không ngoái đầu nhìn lại sao? Bây giờ trong mắt cô ta đều là Dạ Âu Thần, không phải chính là vì thấy anh ta có quyền có thế sao?”

Vừa dứt lời, Dạ Y Viễn nắm cổ áo của trợ lý rồi xách lên, lộ ra ánh mắt hung ác: “Ai cho cậu cái gan nói cô ấy như vậy?”

Mặt tên trợ lý biến sắc: “Sếp Viễn, tôi sai rồi. Tôi cũng chỉ vì nghĩ đến sự nghiệp của anh thôi. Nếu anh không thích nghe những lời này thì sau này tôi sẽ không nói nữa, hãy tha cho tôi lần này.”

Dạ Y Viễn nhìn anh ta hồi lâu, sau đó chậm rãi rút tay về, đứng bên cạnh chỉnh lại cổ áo mình.

“Minh Thư là người phụ nữ đặc biệt nhất tôi từng gặp. Cậu cũng không cần lo lắng tôi sẽ bị trúng phép khích tướng của cô ấy.”

Anh ta nhếch môi, đáy mắt hiện lên một tia tà ác trước đây chưa từng có.

“Tôi muốn cả công ty và cô ấy.”

Trợ lý nuốt nước bọt, gật đầu hùa theo.

Dạ Y Viễn nhìn thang máy đang đi lên cao, môi mỏng mím càng ngày càng chặt.

Minh Thư, đừng trách tôi.

Đợi tôi có được mọi thứ thì tôi sẽ giải thích cho em.

Dạ Âu Thần, cậu không thích đấu với tôi sao? Bây giờ cậu chết rồi, tôi xem cậu lấy cái lấy gì để đấu với tôi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.