Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 752



CHƯƠNG 752: NHÌN THẤY ANH THÌ CHẠY

Lúc này, Hàn Minh Thư hẳn nên đi ra.

Cho dù đến tầng hai mươi mốt, đến lúc đó người trước mặt đi rồi, cũng không còn ai che cho cô.

La Lo Li lúng túng vô cùng, sắc mặt đáng thương.

“Cái đó… Chúng ta có thể đi ra ngoài không?”

Cô ấy hỏi.

Mọi người sửng sốt một chút, Kiều Trị không nhịn được ha ha cười to: “Dĩ nhiên có thể nha, đúng rồi tiểu mỹ nữ, cô là nhân viên của công ty này phải không? Có muốn để lại phương thức liên lạc không?”

Anh ta nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, đặc biệt không đứng đắn, ánh mắt nhìn La Lo Li như con sắc lang đói.

La Lo Li bị anh ta dọa sợ sắp khóc: “Tôi…”

Thời gian dài không có người đi ra ngoài, cửa thang máy sắp tự động đóng lại, La Lo Li sợ không chịu được, chỉ có thể cúi đầu đi ra ngoài, đi một nửa tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhìn về hướng của Hàn Minh Thư.

Hàn Minh Thư cắn môi dưới, còn do dự phải đi ra ngoài thế nào.

Là trực tiếp xông ra, hay là trốn ở chỗ này đến tầng hai mươi mốt sau đó xuống lần nữa?

Đang do dự, La Lo Li gọi cô một câu: “Minh Thư, đi.”

Hàn Minh Thư: “? ? ?”

Cô trốn khổ cực như vậy, cứ như vậy bại lộ rồi? ?

Rốt cuộc, người đàn ông trước mặt Hàn Minh Thư quay đầu lại, cười híp mắt nhìn cô một cái, sau đó nghiêng người qua.

Hàn Minh Thư cứ như vậy không có chút nào báo trước xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Trong thang máy đột nhiên xuất hiện hai người phụ nữ không giải thích được, cũng đã làm cho Dạ Âu Thần rất khó chịu, chỉ là nhìn dáng vẻ đối phương rất sợ, hẳn không phải là chui vào muốn mưu đồ bất chính với anh.

Cho nên Dạ Âu Thần không có ý định phản ứng, bây giờ lại còn nhiều thêm một người.

Dạ Âu Thần theo tầm mắt của mọi người nhìn sang.

Còn chưa thấy rõ đối phương thế nào, một bóng người mềm mại xinh đẹp đã giơ túi tay che mặt chạy qua trước mặt anh, bởi vì chạy quá gấp, mà anh lại vừa vặn đứng ở cửa ra, cho nên đối phương còn không cẩn thận đụng một cái vào bả vai anh.

Mùi nhàn nhạt, xa lạ lại quen thuộc cứ như vậy tiến vào hô hấp của anh.

Dạ Âu Thần sửng sốt một chút, ánh mắt lạnh lùng đuổi theo bóng người mềm mại xinh đẹp kia nhìn sang.

Chỉ có một bóng lưng, cô mặc một bộ quần áo màu trắng, mái tóc dài buộc lại rũ xuống sau eo, khi chạy tóc đen lướt qua cổ trắng nõn.

Dạ Âu Thần nhận ra cô.

Là người phụ nữ kỳ quái ngày đó ở cửa nắm tay anh, để anh đừng làm loạn, cùng cô trở về.

“Minh Thư?” La Lo Li kịp phản ứng, bước nhanh đi theo lên.

Rất nhanh hai thân ảnh biến mất không thấy.

“Ý?” Kiều Trị lại ý một tiếng, sau đó cúi người xuống nhặt lên một chuỗi đồ bên chân Dạ Âu Thần, lật qua lại trong tay, phát ra tiếng đinh đang đinh đang.

“Hình như là cô gái vừa rồi mặc quần áo màu trắng làm rơi?”

Ánh mắt Dạ Âu Thần lãnh đạm nhìn một cái.

Là một chùm chìa khóa.

“Là chìa khóa này?” Bên mép Kiều Trị gợi lên nụ cưới hứng thú: “Chạy nhanh như vậy, là làm chuyện chột dạ gì? Hơn nữa anh có phát hiện không, giống như cô ấy căn bản không dám nhìn anh.”

Dạ Âu Thần quét mắt nhìn anh ta một cái, Kiều Trị nhất thời cảm thấy cổ lạnh, bĩu môi: “Được rồi, xem như tôi chưa nói. Chỉ là chìa khóa này có vẻ rất quan trọng, lát nữa họp xong tôi sẽ tự mình đưa xuống đi.”

Kiều Trị không có yêu thích gì, trừ sau công việc, là thích người đẹp.

Người đẹp anh ta từng chơi không biết có bao nhiêu, người trong nghề thường đều biết lời đồn về anh ta không tốt, cho nên phàm là đồng ý tiếp xúc với anh ta, vậy đều là cam tâm tình nguyện.

Không vui, Kiều Trị cũng sẽ không miễn cưỡng.

Biểu hiện hôm nay của anh ta ân cần như vậy, chẳng lẽ là coi trọng người phụ nữ kỳ quái đó? ?

“Mang tới đây.”

Giọng lạnh như băng đột nhiên vang lên trong thang máy.

Kiều Trị còn chưa hiểu là người nào nói chuyện, thì phát hiện trước mặt xuất hiện một bàn tay lớn.

“?”

Chuyện gì?

Ánh mắt Dạ Âu Thần sắc bén rơi vào trên mặt anh ta, lúc này Kiều Trị mới phản ứng được câu nói vừa rồi kia là Dạ Âu Thần nói, anh ta quơ quơ chìa khóa trong tay, lại phát hiện tiếng đinh đinh đang đang.

“Anh nói là, anh muốn chùm chìa khóa này?”

Dạ Âu Thần vểnh môi mỏng, không chối.

“what?” Kiều Trị thất kinh, biểu tình giống như ăn cứt vậy nhìn anh: “Bình thường không phải anh sợ phụ nữ nhất sao? Hôm nay lại tìm tôi muốn một chùm chìa khóa? Uất Trì Thần, chẳng lẽ lời đồn tôi nghe nói sai rồi?”

Dứt lời, Kiều Trị cảm giác được khí tức trên người Dạ Âu Thần đột nhiên lạnh, trở nên đáng sợ.

Mặt anh ta lập tức biến sắc, không dám chọc cậu chủ lớn mất đi lại tìm được này của ông Uất Trì, vội vàng đưa chìa khóa cho anh, vừa lẩm bẩm: ” Được rồi, sợ anh, cho anh là được, không phải một chùm chìa khóa sao? Nếu tôi muốn thì có đầy.”

Chỉ là sau khi đưa chìa khóa xong, Kiều Trị vuốt cằm, vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.

Nhìn hai cô gái nhỏ kia ở chung với nhau, vốn đang cho là lần này có thể một mũi tên bắn hai con chim, bây giờ… Phỏng chừng không có cơ hội gì rồi.

Vừa nghĩ tới La Lo Li giống như thú nhỏ sợ mình, Kiều Trị cảm thấy đặc biệt thú vị.

Chỉ là không sao, chỉ cần các cô ở trong công ty này, bọn họ sẽ có cơ hội gặp mặt lại.

Đinh —— Cửa thang máy mở ra, tầng của bọn họ đã đến, sau khi Dạ Âu Thần thu chìa khóa thì bước chân đi ra ngoài, người phía sau đuổi sát theo.

Một người trong đó tuổi hơi lớn chút, nhìn thấy hành động này của Dạ Âu Thần, khóe môi và đáy mắt cũng ẩn giấu ý cười, đi theo phía sau anh, cũng không biết là cố ý hay vô tâm, đột nhiên nói một câu.

“Tầng mười lăm đó là bộ phận phỏng vấn phải không?”

Bước chân của Dạ Âu Thần dừng một chút, chân mày lại nhíu lại.

Bộ phận phỏng vấn?

Người phụ nữ kì quái đó tới nơi này phỏng vấn?

Cô muốn làm cái gì?

Chìa khóa trong lòng bàn tay của anh trong lúc lâu, còn dính một chút nhiệt độ của anh, không biết sao, trước mắt Dạ Âu Thần lại hiện ra dáng vẻ mắt đẹp của cô rơi lệ.

“…”

Thật là kỳ quái.

Tại sao anh lại nhớ kĩ một người phụ nữ xa lạ? Chẳng lẽ là bởi vì cách bắt chuyện của cô và những người khác không giống nhau?

Kiều Trị lại cũng không thể hiểu dụng ý của người đàn ông này, bĩu môi: “Bộ phận phỏng vấn? Lá gan cũng quá lớn rồi chứ?

Thang máy này sao các cô dám đi chứ?”

“Nếu như là nhân viên chính thức, khẳng định không dám. Cũng bởi vì là vừa tới phỏng vấn, cho nên cái gì cũng không biết.”

“Nói cũng phải.”

“Đúng rồi, cô gái vừa chạy ra ngoài, mặc dù tôi không thấy toàn mặt, chỉ là tôi nhìn gò má của cô ấy dáng dấp cũng không tệ lắm, chắc là một mỹ nhân.”

Vừa dứt lời, người đi phía trước dừng bước chân lại.

Mọi người cũng dừng lại theo, Dạ Âu Thần nghiêng mắt, ánh mắt lãnh liệt quét qua mọi người.

“Mọi người rất rảnh rỗi?”

Mọi người: “? ? ?”

Dạ Âu Thần: “Đi theo tôi làm gì?”

Kiều Trị thiếu chút nữa á khẩu không trả lời được, ngây người hồi lâu mới nói tiếp: “Không phải… Anh để chúng tôi lên cùng anh sao? Nói có chuyện cần nói.”

Dạ Âu Thần: “…”

Phải không?

Anh lại quên mất.

Chỉ là, bây giờ cũng không thể vứt mặt mũi, cười nhạt: “Bây giờ không còn chuyện gì rồi, các người có thể cút đi.”

Kiều Trị: “Thân ái, anh qua cầu rút ván cũng quá nhanh rồi?”

“Được rồi, xem ra bây giờ anh không có tâm tình, chúng ta đi thôi.”

Mặt Kiều Trị cạn lời, vừa nói xấu: “Cái quỷ gì vậy? So với những người phụ nữ tôi quen kia còn âm tình bất định hơn.”

Dứt lời một ánh mắt giết người quét tới, mọi người chạy mất dạng.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.