Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 768



CHƯƠNG 768: THÍCH TÔI SAO?

 

“Thích tôi sao?”

 

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên trên đầu cô.

 

Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Dạ Âu Thần.

 

Cô vô thức lắc đầu: “Tôi không có”

 

“Không có?” Dạ Âu Thần cười, anh đứng dậy áp sát người cô rồi nheo mắt nhìn cô: “Cô nghĩ tôi sẽ tin sao?”

 

Có lẽ vì chuyện ngày hôm qua sẽ xảy một lần nữa nên Hàn Minh Thư nhanh chóng lùi lại về phía sau hai bước, cô vội vàng giải thích: “Chỉ vì tôi nhìn thấy sếp uống quá nhiều cà phê, tinh thần có vẻ khhông được tốt lắm nên tôi mới tự ý đổi cà phê thành sữa.

 

Vì tôi nghĩ sữa tốt cho giấc ngủ hơn, tốt cho sức khỏe của anh hơn chứ tôi không hề có ý khác”

 

Sợ Dạ Âu Thần không tin nên Hàn Minh Thư còn nói thêm một câu: “Đương nhiên nếu như anh không phải tổng giám đốc, mà chỉ là cấp trên bình thường của tôi thì tôi cũng sẽ làm như vậy”

 

Thấy bộ dạng căng thẳng đến mức không biết làm gì của cô, hai mắt của Dạ Âu Thần lại càng đen hơn.

 

Người phụ nữ trước mắt anh rõ ràng là đang lo lẳng cho anh, ánh mắt hôm qua cô nhìn anh, anh chắc chắn không thể nhầm được.

 

Nhưng cô cũng rất thông minh, không thừa nhận tình cảm của mình là vì muốn ở lại đây lâu hơn sao?

 

Cô muốn ở lại nhưng lại dám thách thức đến giới hạn sự nhẫn nại của anh sao?

 

“Cô rốt cuộc có bị ngốc không vậy?”

 

Tự nhiên anh nói ra một câu.

 

“Hả?” Hàn Minh Thư không hiểu gì Dạ Âu Thần xoay người đi, giọng nói lạnh lùng: “Đem cà phê lên đây trước khi tôi điên lên. Còn về ly sữa này.. nếu như cô thấy nó nhiều chất dinh dưỡng.

 

Anh nheo mắt lại, để lộ ra góc mặt anh tuấn: “Thì tôi thưởng cho cô”

 

Nếu như Dạ Âu Thần đã nói vậy thì đương nhiên Hàn Minh Thư cũng hiểu anh sẽ không uống sữa. Thực sự thì Dạ Âu Thần cũng không thích uống sữa, đối với anh mà nói, sữa không khác gì là thuốc độc cả bởi vì anh không thích mùi vị của nó.

 

Bây giờ cô và Dạ Âu Thần cũng không phải là kiểu quan hệ đó, cô thật sự không hy vọng xa vời mình chỉ nói vài câu mà Dạ Âu Thần đã chuyển từ uống cà phê sang uống sữa.

 

Nhưng Hàn Minh Thư vẫn không cam tâm, so với việc Dạ Âu Thần tức giận, cô càng lo lắng cơ thể anh sẽ xảy ra chuyện.

 

Cô đi lên phía trước bưng ly sữa lên suy nghĩ một lát rồi vẫn không kìm được mà hỏi: “Nếu như… anh không uống sữa, thì tôi pha trà cho anh nhé?”

 

Dạ Âu Thần nhíu mày.

 

“Trà cũng rất tốt, cũng có tác dụng nâng cao tỉnh thần như cà phê, mà trà lại tốt cho cơ thể, tốt hơn uống cà phê rất nhiều”

 

Thực ra cà phê cũng không có gì là xấu nhưng Dạ Âu Thần uống cà phê quá nhiều.

 

Cuối cùng, Dạ Âu Thần không vui nhìn cô, hơi thở lạnh lếo trên cơ thể khuếch tán ra xung quanh: “Cô không sợ bị đuổi việc sao?”

 

Hàn Minh Thư: ”..”

 

Được thôi, cô sẽ nghe theo.

 

Cuối cùng cô vẫn bưng ly sữa ra khỏi phòng làm việc.

 

Trở lại phòng trà nước, pha cà phê cho Dạ Âu Thần.

 

Vi biết chuyện này nên chị Lâm đứng ở cửa phòng thư ký chờ trước.

 

Lúc Hàn Minh Thư bưng ly sữa về, đi ngang qua phòng thư ký, chị Lâm hớn hở chạy tới: “Em biết sai chưa? Em mới đi làm có hai ngày mà đã định thay đổi thói quen của sếp sao? Chị khuyên em về sau vẫn nên từ bỏ suy nghĩ đó đi. Người như cậu Thần ấy…”

 

Chị Lâm vừa lắc đầu vừa nhìn về phía văn phòng của Uất Trì Thần.

 

“Không phải là kiếu người bình thường có thế tác động được, hơn nữa Cô ta đã không nói thì Hàn Minh Thư cũng sẽ không hỏi. Nhưng cô ta nói được một nửa rồi khiến Hàn Minh Thư tò mò, cô nhìn chị Lâm khó hiếu: “Hơn nữa gì ạ?”

 

“Kể cả đến một lúc nào đó, em có thể tác động đến cậu ấy đi chăng nữa thì cũng không lâu dài được đâu”

 

Đôi mày thanh tú của Hàn Minh Thư cau lại: “Không lâu dài là sao ạ?”

 

Chị Lâm không muốn nói tiếp nữa, chỉ nhìn ly sữa trong tay cô đầy ẩn ý rồi cười: “Được rồi, không phải sếp bảo em đối thành cà phê sao? Mau chóng đi đi, đừng để cho cậu ấy đợi lâu mà nổi giận”

 

“Vâng” Hàn Minh Thư cúi đầu đi về phía phòng trà nước.

 

Chị Lâm nhìn theo bóng lưng của cô rồi bắt đầu suy nghĩ.

 

Hôm qua, Hàn Minh Thư còn nói với chị ta rằng mình không có quan hệ gì với cậu Thần, vậy mà chị ta cũng tin. Xem ra phải suy nghĩ kỹ lại chuyện này mới được.

 

Kể cả hai người này không có quan hệ gì với nhau thì giữa bọn họ nhất định cũng không đơn giản như vậy.

 

Hàn Minh Thư nói mình không có ý gì với Dạ Âu Thần nhưng sự quan tâm và lo lảng trong mắt đã thể hiện hết ra ngoài. Cảm xúc này không giống như sự yêu thích, say nắng thông thường, mà hình như… hai người này có quan hệ rất gắn bó với nhau.

 

Ừm, vẫn phải quan sát thêm một thời gian.

 

Hàn Minh Thư đến phòng uống nước pha cà phê cho Dạ Âu Thần, nhưng vì lo lắng cho sức khỏe của anh nên cô lén giảm lượng cà phê đi.

 

Còn Dạ Âu Thần không uống ly sữa này thì cô đành phải tự mình uống vậy.

 

Uống xong, cô mới bưng ly cà phê trở lại phòng làm việc.

 

“Cà phê tới tồi” Cô uể oải đặt ly cà phê lên bàn làm việc trong phòng của Dạ Âu Thần Nghe thấy giọng nói uể oải của cô, Dạ Âu Thần gần như có thể tưởng tượng ra bộ dạng chán nản của cô. Không hiểu vì sao trong đôi mắt đen của anh lại lấp lánh một tia cười, thậm chí đến bản thân anh cũng không nhận ra điều đó.

 

Hàn Minh Thư đứng nguyên ở đó nhìn Dạ Âu Thần bê ly cà phê lên nhấp một ngụm. Ngay sau đó, anh đã cau mày để ly xuống.

 

“Nhạt!”

 

Anh lạnh lùng ngẩng đầu nhìn cô, nhưng rồi chính anh lại ngây ra Cô để mặt mộc, ăn vận đơn giản đứng trước mặt anh, da trắng đến phát sáng, hai mắt cô mở to, quan trọng hơn là … khóe môi hồng phấn của cô còn dính một ít sữa màu trằng.

 

Dạ Âu Thần nheo mắt lại, ánh mắt vô cùng sắc bén.

 

Vừa nấy anh có nói, thưởng cho oô ly sữa đó.

 

Cô tưởng thật mà uống hết rồi sao.

 

Ha, đúng là một người phụ nữ biết nghe lời Nhìn thấy phần cặn sữa màu trắng trên miệng cô, Dạ Âu Thần vô thức đứng dậy, anh đưa tay đến khóe miệng cô, lau đi giúp cô.

 

Cảm giác da thịt tiếp xúc nhau khiến cả hai người đều ngây ra. Hàn Minh Thư nhìn thấy chỗ cặn sữa trên ngón tay của Dạ Âu Thần thì mới phản ứng lại được. Cô vội vàng lấy tay che miệng mình lại, cô mở to mắt như không dám tin vào mắt mình Trời ạ, vừa nấy cô tức quá nên đã một hơi uống hết chỗ sữa đó, cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện khác, không ngờ.. trên miệng cô vẫn dính lại dấu vết.

 

Dạ Âu Thần nhìn vệt trắng trên ngón tay mình thì mới nhận ra mình vừa làm gì Ánh mắt anh trở nên sắc nhọn hơn, anh lạnh giọng nói: “Cô có thể ra ngoài được rồi?

 

Hàn Minh Thư: “Tôi..”

 

“Còn không đi sao?” Anh nheo mắt lại, nhìn cô không vui..

 

Hàn Minh Thư cũng không biết mình đang nghĩ gì, trong lòng cô vô cùng rối rằm, cuối cùng cô đành nhanh chóng bước vội ra khỏi phòng làm việc.

 

Sau khi cô ra ngoài, Dạ Âu Thần nhìn đầu ngón tay mình đến ngây người.

 

Một lúc sau, anh mới lấy khăn tay ra, lau đi vết sữa màu trắng trên tay mình đi rồi còn chà qua sát lại rất nhiều lần.

 

Đúng, đúng là như vậy.

 

Anh nên phản ứng như vậy, bất kỳ ai đụng đến anh, anh cũng phải tránh xa rồi lau sạch hết mọi dấu vết, chứ không phải như bây gi Giống như ma xui quỷ khiến, nhìn thấy vết sữa dính trên khóe miệng cô thì lại đưa tay ra lau giúp.

 

Đây không phải là điều mà anh nên làm.

 

Dạ Âu Thần mím môi, anh lạnh mặt, vứt khăn tay vào trong thùng rác.

 

Người đi rồi, xung quanh trở lại như lúc bình thường


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.