Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 791



Chương 791:

 

Sau đó cô vội vàng chạy vào, gục xuống bồn rửa mặt nôn một lúc lâu.

 

Cô nên đến mức trào cả nước mắt, dạ dày quay cuồng khó chịu, cả người toát ra mồ hôi lạnh.

 

Cũng không biết giăng có bao lâu, Hàn Anh Thư mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cô mở vòi nước tẩy rửa sạch sẽ, sau đó dội nước lên mặt cho tỉnh táo trở lại, đột nhiên một tờ khăn giấy được đưa tới trước mặt cô.

 

Hàn Anh Thư sửng sốt, duỗi tay nhận lấy khăn giấy.

 

“Nhìn bộ dạng của cô có vẻ không thích hợp rửa mặt bằng nước lạnh vào lúc này đâu.” Một giọng nói trầm thấp của đạn ông vang lên, sau khi nhận khăn giấy, Hàn Anh Thư nhìn về phía đối phương.

 

Vừa liếc mặt một cái, cô lập tức ngây người ra, Người đàn ông với đôi mắt sắc bén, khỏe miệng anh ta còn cong lên một nụ cười nhạt, không phải là Đoan Mộc Trạch mà cô gặp trước đây sao?

 

Cách đây không lâu cô đã từng gặp anh ta, bọn họ còn ngồi đổi diện nói chuyện cho nên Hàn Anh Thư nhớ rất rõ anh ta Sau khi Đoan Mộc Trạch thấy rõ mặt cô, anh ta không khỏi nheo mắt lại, nhướng mày nói: “Là cô?”

 

Đối tượng mà Dạ Âu Thần tuyên bố kết hôn, Hàn Anh Thư. Vừa mới nhìn thấy cô, Đoan Mộc Trạch đã hơi bất ngờ, có lẽ anh ta ngạc nhiên vì gặp cô ở đây, sau đó dường như nghĩ đến điều gì đó, anh ta lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh.

 

Hàn Anh Thư nhìn Đoan Mộc Trạch đang đứng trước mặt mình với vẻ kinh ngạc, luôn có cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm, không phải là người này đúng, mà cũng không hẳn là người này sai.

 

Ngay lúc cô đang dẫn nhận ra điều gì đó, Đoan Mộc Trạch thản nhiên vặn mở vòi nước ra, rửa tay như thường, rồi đưa mắt sang nhắc nhở cô một cách hài hước.

 

“À phải rồi, đây là nhà vệ sinh nam, cô chắc là mình không muốn đi ra chứ?”

 

Bùm…

 

Hai tại Hàn Anh Thư lập tức đỏ bừng lên, máu trong người như dồn hết lên trên đại não, cô quay đầu nhìn sang một phía khác, quả nhiên thấy có một vài người đàn ông đang đứng bên cạnh mấy bồn tiểu, đang vội vã kéo khóa quần lên, nhìn cô với vẻ hoảng sợ Hàn Anh Thư: “

 

Hóa ra trong lúc nôn nóng cô đã chạy nhầm vào nhà vệ sinh nam.

 

“Xin lỗi mọi người!” Hàn Anh Thư vừa xấu hổ vừa cuống, nói câu xin lỗi xong lập tức nhanh chóng ra khỏi đây.

 

Bên cạnh nhà vệ sinh nam chính là nhà vệ sinh nữ, sau khi Hàn Anh Thư ra khỏi bên nam thì lại phải rẽ vào bên nữ để sửa soạn lại, sau khi ổn định được hơi thở của mình rồi, Hàn Anh Thư lau đi mồ hội đổ ra trên trán mình đi, rồi vốc nước lên rửa mặt Giờ quay về phải xin phục vụ một cốc nước để súc miệng mới được, Hàn Anh Thư nghĩ. Nhưng Hàn Anh Thư không ngờ rằng, cô vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Dạ Âu Thần đang đứng dựa tường chờ cô.

 

Nhìn thấy cô đi ra ngoài, ánh mắt anh ta lập tức dõi theo cô, dùng nét mặt hơi buồn cười mà hỏi: “Sửa soạn lại xong chưa?”

 

Hàn Anh Thư không ngờ mình sẽ đi nhầm chỗ, càng không ngờ mình sẽ gặp phải anh ta, nghĩ đến việc anh ta vừa đưa tờ khăn giấy cho cô, còn nhắc nhở cô đó là nhà vệ sinh nam, khỏe miệng Hàn Anh Thư hơi nhếch lên: “Cảm ơn anh, vì chuyện vừa này.”

 

Sau đó, có sải dài bước chân đi qua trước mặt anh ta. Điều đó khiến cho Đoan Mộc Trạch nhíu mày, bờ môi mỏng cong cong “Đi luôn rồi à?”

 

Nghe vậy, bước chân của Hàn Anh Thư dừng lại, cô nhìn anh ta với vẻ nghi hoặc: “Còn có chuyện gì à?”

 

“Sao cô lại ở đây?”

 

Đoan Mộc Trạch lại gần bên cạnh cô, trên mặt vẫn treo nụ cười thản nhiên, mắt anh ta nheo lại ra vẻ suy tư, rồi chợt hiểu ra: “Tôi nhớ lần trước gặp mặt, hình như cô và Dạ Âu Thần nói rằng hai người sắp cử hành hôn lễ phải không? Sao vậy? Vẫn chưa đến lúc làm đám cưới à?”

 

Anh ta ghé sát lại bên cô, mùi hương cơ thể của anh ta ập tới, là một mùi hương rất xa lạ.

 

Đôi mày thanh tú của Hàn Anh Thư nhíu lại theo bản năng, cô lùi ra sau hai bước, duy trì khoảng cách nhất định với anh ta. Đoan Mộc Trạch “… Hay là, hai người không dám mời tôi đến dự hôn lễ của mình?”

 

Hàn Anh Thư ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta. Một lúc sau, Hàn Anh Thư bật cười, giễu cợt: “Về vấn đề này, tôi nghĩ anh không cần hỏi cũng phải tự biết chứ nhỉ??”

 

Dù sao thì đối với nhà Đoan Mộc kia, muốn biết chuyện về Dạ Âu Thần không hề khó, nhưng để ý không biết anh ta đang giả vờ không biết hay là lại giả ngu trước mặt mình, dùng chuyện này để châm chọc minh.

 

Trước kia Đoan Mộc Tuyết theo đuổi Dạ Âu Thần, hai người đã so đấu với nhau một vài rồi, nếu Dạ Âu Thần không xảy ra chuyện thì Đoan Mộc Trạch và Đoan Mộc Tuyết sẽ là hai người cảm thấy vui vẻ nhất: “Biết gì cơ?”

 

Đoan Mộc Trạch tò mò truy hỏi, cũng có thể là do anh ta đang nhàm chán quá rồi, không ngờ đi vệ sinh còn gặp được chuyện khiến bản thân hứng thủ, bèn tìm cô đùa vui một chút: “Tôi nói này, kể cả mấy người không muốn mời người nhà Đoạn Mộc chúng tôi đến tham dự hôn lễ của mình thì cũng đừng nên tỏ thái độ như vậy chứ? Nói gì thì nói… Biết đâu chúng tôi và các người còn có cơ hội hợp tác nữa thì sao?”

 

Hàn Anh Thư càng nhíu mày chặt hơn, nhìn dáng vẻ của Dạ Âu Thần lúc này, rất giống như muốn đến rình xem chuyện cười của cô.

 

Một mình cô bị vô số ống kính máy quay chĩa vào trong hôn lễ, cô đơn lẻ loi đến sân bay, mà Dạ Âu Thần xảy ra chuyện ở trên sân bay, đột nhiên không rõ tung tích, mà giờ lại trở thành người nhà họ Uất Trì.

 

Chuyện đã thành ra vậy rồi, chẳng lẽ tên Đoan Mộc Trạch này không biết chút gì sao?

 

Mà thôi đi, không cần nghĩ mãi về việc anh ta có biết không nữa. Biết thì sao, mà không biết thì sẽ thế nào?

 

Dù sao thì cũng không liên quan gì đến cô, cô chỉ cần nhớ rằng bản thân đến vì Dạ Âu Thần là được rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.