Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 843



Chương 843:

 

Cô nhìn đi chỗ khác, và nói một cách yếu ớt: “Anh nói có là có được rồi.”

 

Cái này rõ ràng là thích nhưng không muốn thừa nhận, Dạ Mạc Thâm vô cùng rung động trước dáng vẻ ấm ức của cô nên véo.

 

cằm cô, nheo mắt lại gần cô.

 

“Có là có, và không có là không có.”

 

Hai người nhìn nhau, gần đến mức không thể nhìn thấy mặt nhau, chỉ có hình ảnh phản chiếu trong mắt Dưới ánh mắt mạnh mẽ của anh, Hàn Mộc Tử khô khan nói: “Có.”

 

Nhìn thấy lời tỏ tình của cô, Dạ Mạc.

 

Thâm cuối cùng cũng hiện lên một ánh mắt dịu dàng, đây là cảnh tượng mà anh chưa từng thấy kể từ khi mất trí nhớ.

 

Anh thỏa mãn nhếch môi: “Đây là em nói thích anh, sau này phải thích anh nhiều hơn, đừng đổi ý.”

 

Mặc dù anh không biết mình bị người phụ nữ kì lạ trước mặt này lấy đi tâm tình như thế nào, nhưng anh luôn có thể nghĩ đến khuôn mặt của cô khi nhắm mắt đi ngủ mỗi đêm.

 

Hàn Mộc Tử không dám chắc nhìn anh, do dự: “Anh, anh là đang tỏ tình với em sao?”

 

Nghe thấy câu này, mặt Dạ Mạc Thâm tối sầm lại, rõ ràng người nói thích là cô, trong mắt cô sao có thể trở thành lời tỏ tình của anh?

 

Nhìn thấy sắc mặt của anh đột nhiên trở nên đen như than, Hàn Mộc Tử bất lực thở dài trong lòng, người này vẫn là cứng rắn không muốn thừa nhận, nhưng là hành vi của anh đã rõ ràng.

 

Hôm nay anh nguyện ý nói lời này với mình, có nghĩa là trong lòng anh quan tâm mình, thế này là đủ rš Hàn Mộc Tử cuối cùng chủ động vươn tay ra, ôm lấy vòng eo của anh, sau đó áp má vào ngực của anh. Toàn thân Dạ Mạc Thâm cứng đờ.

 

Hình như lần đầu tiên trong cuộc đời được phụ nữ ôm như vậy, cả người Dạ Mạc Thâm đứng im bất động không dám nhúc nhích một tý nào. Người cô ấy so với bản thân khác biệt hoàn toàn. Làn da mềm mại như bông khiến người ta có cảm giác quyến luyến mãi không rc Dạ Mạc Thâm vừa định giơ tay lên thì Hàn Mộc Tử đẩy anh ra.

 

“Thôi anh về đi.”

 

Mí mắt Dạ Mạc Thâm giật một cái.

 

Nhanh vậy à? Anh còn chưa kịp phản ứng gì thì Hàn Mộc Tử đã mở cửa, đẩy anh ra ngoài xong nói tạm biệt, rồi chẳng do dự gì đóng luôn cửa nhà lại. Một mình anh đứng trong bóng tối nghe âm thanh ư a từ phòng bên cạnh.

 

Đúng là người phụ nữ độc ác! Một giây trước vẫn còn nói thích anh, một giây sau đã đẩy anh ra ngoài. Người sáng nắng chiều mưa khó đoán trước được chính là cô ấy chứ ai?

 

Nhưng có điều…

 

Dạ Mạc Thâm liếc mắt nhìn sang phòng bên cạnh. Cô ấy sống ở đây, chẳng lẽ hôm nào cũng phải nghe những âm thanh này sao? Tuy biết rằng do người khác gây ra nhưng trong lòng Dạ Mạc Thâm vẫn cảm thấy không thoải mái.

 

Hàn Mộc Tử chốt cửa xong thì nhanh chóng chạy vào nhà tắm nhìn vào gương, tát vào mặt mấy cái thấy đau đau mới dám khẳng định tất cả những gì vừa xảy ra hoàn toàn không phải đang mơ. Điều cô không thể ngờ là Dạ Mạc Thâm thay đổi quá nhanh. Cô cứ tưởng rằng sau khi đính hôn với người khác rồi thì anh sẽ coi mình như người xa lạ Cô tự nhìn mình trong gương rồi bất giác mỉm cười. Nhưng nụ cười ấy chẳng mấy.

 

chốc lại vụt tắt. Sảc mặt cô nghiêm túc trở lại, nhớ về những lời mà chiều nay Đoan Mộc: Trạch nói với mình. Tin tức về cô và Dạ Mạc Thâm trên truyền thông nước ngoài đã bị xóa sạch. Vậy có nghĩa những người biết chuyện đó không nhiều, mà kể cả có người biết đi chăng nữa thì cũng bị mua chuộc rồi. Còn người đứng sau là ai thì vừa nghĩ là biết ngay.

 

Lúc trước khi Hàn Mộc Tử định dùng cách này để xích lại gần Dạ Mạc Thâm hơn cũng không phải là chưa suy xét đến vấn đề này. Dù sao Uất Trì cũng là một gia đình tai to mặt lớn, gần như có thể một tay che trời thì làm sao có thể không biết tin tức về cô và Dạ Mạc Thâm. Xem ra, sự việc còn khó giải quyết hơn những gì cô tưởng tượng.

 

Hàn Mộc Tử cầm thoại lên định gọi cho Tô Cửu nhưng nhìn đồng hồ lại có chút do dự vì giờ này có lẽ cô ấy vẫn chưa tan làm. Không còn cách nào khác, cô đành gửi cho Tô Cửu một tin nhắn bảo cô ấy mai mà rảnh thì liên lạc với mình. Xong cô thu dọn đồ đạc rồi đi ngủ.

 

Đêm nay Hàn Mộc Tử có một giấc mơ.

 

Trong giấc mơ ấy, Dạ Mạc Thâm liên tục áp cô vào tường hôn thẳm thiết. Dạ Mạc Thâm trong giấc mơ thậm chí còn mãnh liệt hơn ngoài đời thật, cô không có cách nào ngăn lại được. Sau khi mở mắt ra thì trời đã sáng rồi. Cô mắt nhắm mắt mở xoay người một cái thì thấy bàn chân mềm nhũn, mơ và thực lẫn lộn hết cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.