Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 847



“Tan làm rồi.”

 

“Cái, ì, tan… ưm”

 

Trong lúc Hàn Mộc Tử vẫn còn đang thắc mắc không hiểu tại sao anh lại nói ra những lời này, thì mắt của Dạ Mạc Thâm dường như đang áp sát lại, tiếp đó phía trước mắt liền tối sầm lại.

 

Anh đang hôn cô.

 

Hàn Mộc Tử bị bất ngờ, đôi mắt liền mở to hết cố, cô cảm thấy não của mình giờ như: một khoảng không trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ được gì nữa. Chỉ biết rằng, trước mắt đâu đâu cũng tràn đầy hơi thở nam tính mãnh liệt toả ra từ cơ thể của Dạ Mạc Thâm, cô có chút căng thẳng, không biết phải đặt tay mình ở đâu, cuối cùng chỉ có thể nắm.

 

chặt áo sơ mi trên ngực của anh, ngẩng đầu lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn đón nhận nụ hôn của anh.

 

Trái tim cô đang run rẩy, phản ứng của anh với cô lúc sáng khiến cô nghĩ răng tất cả những chuyện xảy ra đêm qua có lẽ chỉ là giấc mơ của chính cô mà thôi.

 

Thế nhưng bây giờ, sự ấm áp trên đôi môi là thật, cả nhịp tim loạn xạ của cô và hơi thở của anh cũng đều là sự thật.

 

Nụ hôn này không biết đã kéo dài bao lâu, Dạ Mạc Thâm cuối cùng cũng chịu dừng lại, thế nhưng những ngón tay của anh thì vẫn còn đang nâng niu chiếc cằm của cô.

 

Hàn Mộc Tử khẽ thở hổn hển, lúc trước.

 

đôi mắt buồn ngủ của cô còn đang không mở lên nổi, thế mà giờ đã trong veo, long lanh tựa như làn nước êm ả trên mặt hồ buổi chiều thu làm lay động lòng người.

 

Dạ Mạc Thâm đưa ngón tay lên, nhẹ nhàng lau đi vết son còn vương lại trên môi cô, ánh mắt dường như lại ngây dại đi, sau đó khẽ cất giọng nói khàn khàn: “Sau này đừng tô son nữa.”

 

“Tại sao, tại sao chứ?”

 

Dạ Mạc Thâm áp sát lại: “Vì hôn sẽ không tiện.”

 

Hàn Mộc Tử: “…

 

Mặt của cô liền đỏ ửng cả lên, tiềm thức bèn muốn chạy trốn, nhưng mà lúc này cô đang ngồi gọn trong vòng tay của Dạ Mạc Thâm thì có thể chạy trốn đi đâu được chứ?

 

Phản ứng này của cô ngược lại làm cho Dạ Mạc Thâm càng bị kích thích, anh cúi người xuống: “Muốn trốn đi đâu? Có nghe anh nói gì không hở?”

 

Hàn Mộc Tử cản chặt môi dưới, nhỏ giọng đáp lại một câu: “Trong giờ đi… đi làm mà không tô son, thì có vẻ không trang trọng cho lắm, tôi…

 

“Em không muốn à?” Dạ Mạc Thâm nheo.

 

mắt lại, rồi bất chợt nói: “Bỏ đi”

 

Dù sao, chút son môi này cũng sẽ không độc hại gì đối với anh. Chợt nhớ ra gì đó, Dạ Mạc Thâm liền đột nhiên nói: “Đúng rồi, sau này trong giờ làm việc đừng có nhìn anh bằng ánh mắt đó.”

 

Ánh mắt đó?

 

Hàn Mộc Tử lộ vẻ khó hiểu: “Ánh mắt gì chứ?”

 

Cô rất bối rối, buổi sáng cô hình như đã nhìn anh hơi nhiều, nhưng mà… Ánh mắt của cô có vấn đề gì sao? Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt, cảm thấy vô cùng nghỉ hoặc nhìn anh.

 

Đây chính là loại ánh mắt đó, Dạ Mạc Thâm nheo mắt một cách nguy hiểm, giọng điệu cũng nghiêm trọng hẳn lên: “Sau này, trong lúc làm việc, nếu em còn dùng ánh mắt đó nhìn anh thì anh sẽ lập tức đuổi em ra ngoài.”

 

Hàn Mộc Tử: “?”

 

“Trong giờ làm việc không được dụ dỗ anh, biết chưa hả?” Sau đó, anh duỗi tay bóp nhẹ vào cằm cô, ánh mắt như chất chứa nhiều điều muốn nói: “Sau khi tan sở, em muốn nhìn anh như thế nào cũng được.”

 

Nghe đến đây, Hàn Mộc Tử dường như đã hiểu rõ ý đồ trong lời nói của anh rồi, thì ra là anh cho rằng ánh mắt mà cô nhìn anh trong lúc làm việc là đang cố ý quyến rũ anh.

 

Nghĩ đến đây, cô có chút bực dọc liên đáp lại: “Cái gì mà em dụ dỗ anh chứ? Lúc.

 

sáng em chẳng qua chỉ là nhìn anh hơi nhiều một chút mà thôi, thế là trong mắt anh liền thành ra là em đang quyến rũ anh, sao không nói là bản thân anh không thể khống chế được cơ thể mình chứ?”

 

Hàn Mộc Tử đáng lí mới là người nên tỏ ra khó chịu, rõ ràng là cô không hề làm gì hết, chỉ là cô cảm thấy có chút kỳ lạ vì vậy.

 

mới nhìn anh nhiều một chút để xác nhận thử mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.