Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 853



Chương 853:

 

“Hi vọng có chủ mau chóng bình phục. Nếu cứ nổi giận mãi như thế này, chắc mấy ngày nữa chúng ta bị thương không xuống giường được quá

 

“Mong là vậy.”

 

Mà ở bên kia, lúc sắp hết giờ làm việc, Hàn Minh Thư đến phòng chủ tịch đưa tài liệu, vì những lời nói của Dạ Âu Thần nên cô cũng không nằm lại phòng chủ tịch lâu, chỉ đưa tài liệu, nói mấy câu rồi xoay người rời đi.

 

Ai ngờ Dạ Âu Thần lại ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng cô rồi nói: “Tan làm chờ anh

 

Hàn Minh Thư dừng lại, quay đầu lại không rõ nhìn anh: “Hả?*

 

Dạ Mạc Thậm mim môi mỏng liếc cô một cái: “Không muốn? Hàn Minh Thư: ” Không có, vậy em ra ngoài trước ”

 

Cô sợ anh lại quyến rũ cô.

 

“Được.”

 

Sau khi Hàn Minh Thư rời đi, Da Mạc Thâm mở tập tài liệu ra, không ai để ý tới, trên môi anh nở một nụ cười nhạt.

 

Rất nhanh đến giờ tan tầm, Hàn Minh Thư thu dọn đồ đạc đi ra khỏi phòng thư ký, bước chân hơi chậm, nhìn về phía cửa phòng chủ tịch.

 

Dạ Âu Thần vừa rồi nói tan làm thì đợi anh nhưng anh không nói đợi theo cách nào

 

Là đợi ở công ty rồi cùng nhau rời đi? Hay là đợi ở đó giống như trước?

 

Sau khi suy nghĩ, Hàn Minh Thư cảm thấy rằng phương án sau sẽ đáng tin cậy hơn, mặc dù mối quan hệ của cô và Da Mạc Thâm bảy giờ đã tiến xa hơn nhưng vẫn chưa rõ ràng

 

Hơn nữa đối với thân phận bây giờ của Dạ Âu Thần, nếu cô rời công ty với anh chắc chắn sẽ thu hút sự chỉ trích.

 

Đến lúc đó những lời này sợ là sẽ truyền đến tại ông cụ Uất Trì.

 

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền quyết định giống như trước, sau khi hạ quyết tâm, cô đi thắng vào thang máy, đi ra ngoài cổng

 

Bởi vì phải đợi Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư đi rất chậm, giống như đi dạo.

 

Quả nhiên, không lâu sau thì xe của Dạ Âu Thần đuổi kịp, không chờ anh hạ cửa sổ, Hàn Minh Thư đã vui vẻ xoay người đi trở về, trực tiếp vòng qua bên kia mở cửa lên xe.

 

Khi đang thắt dây an toàn, có nghe thấy anh lạnh lùng chất vấn “Không phải anh đã nói em chờ anh sao?

 

Nghe nói thế, động tác cài dây an toàn của Hàn Minh Thư chậm lại út, có ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt đen của anh, liên phát hiện trong mặt anh có một tia không hài lòng.

 

Cô hơi sững sờ “Em có chờ anh mà, anh không phát hiện hôm nay em đi rất chậm sao?”

 

Dạ Âu Thần nhíu mày, nét mặt vẫn hiện rõ sự không vui

 

Hàn Minh Thư thực sự khó hiểu, rõ ràng có đã cố ý đi chậm lại chờ anh, tại sao vẫn không vui? Hàn Minh Thư suy nghĩ một hồi liền nhanh chóng phản ứng lại “Anh… ý anh là muốn em đợi ở công ty hả?”

 

Dạ Âu Thần im lặng mim mỗi thành một đường thẳng, câu trả lời vô cùng rõ ràng là đúng.

 

Hàn Minh Thư không nói nên lời, có thắt dây an toàn xong, thu tay lại nhìn đi chỗ khác.

 

“Như vậy sẽ không được, em không thể cùng anh rời công ty.

 

Vốn sắc mặt Dạ Âu Thần không tốt ngay lập tức nhíu chặt mày sau khi nghe cô nói: “Tại sao, em sợ có người phát hiện em đi với anh?”

 

Hàn Minh Thư thành thật gật đầu.

 

Cô thực sự sợ bị người khác nhìn thấy họ đi cùng nhau, có thực sự không quản được những lời đảm tiểu.

 

Thấy có không do dự thừa nhận, lông mày của Dạ Mạc Thậm căng nhíu chặt hơn, quanh người bắt đầu tỏa ra hơi lạnh.”Em sợ bị người khác phát hiện chuyện của chúng ta? Anh không thể gặp mặt người khác há?”

 

Hàn Minh Thư không muốn đi chung với anh là vì sợ ông cụ Uất Trì phát hiện ra, cô đến lúc đó không thể ngăn cản được, hơn nữa cô cũng không muốn có những thứ khác xen vào giữa Lúc này, cô mới nhận ra cảm xúc của Dạ Âu Thần hơi không đúng, nhận ra mình có lẽ đã nói sai cái gì liền vội vàng nói: “Không phải như anh nghĩ đâu, em…Tiêu rồi

 

Làm thế nào cô có thể giải thích về nó


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.