Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 878



Chương 878:

 

Nhưng, tại sao cô lại tự tin như vậy? Chẳng lẽ. Dạ Âu Thần đã khôi phục trí nhớ?

 

Không.

 

Dạ Âu Thần không thể khôi phục trí nhớ nhanh như vậy, vậy tại sao cô lại tự tin như vậy?

 

Đoan Mộc Tuyết có chút sợ hãi, cô ta nhìn chăm chăm Hàn Minh Thư trước mặt, từng bước đi về phía cô “Sao cô lại tự tin như vậy? Chẳng lẽ cô không biết dù anh ấy không đồng ý định hôn, ông nội Uất Trì cũng sẽ bắt anh ấy ở bên tôi sao? Đã là người quen, tôi khuyên cô nên về sớm, để sau này có mặt nhưng lại không khóc noi.”

 

Thấy cô ta đi về phía mình, Hàn Minh Thư nhiu đôi mi thanh tú,

 

Nếu như cô ta muốn ra tay, vậy đối với mình mà nói thì đây tuyệt đối là bất lợi, mặc dù phụ nữ đánh nhau nói không có xuống tay nặng như đàn ông, nhưng lại rất kinh khủng.

 

Hơn nữa hiện tại cô đang mang thai, lỡ như:

 

Ngay khi Hàn Minh Thư nhíu mày suy nghĩ kế sách ứng phó, cửa toilet đột nhiên bị người đấy ra, sau đó chị Lâm đi vào

 

Hai người bên này nghe được thanh âm đều đồng thời sửng sốt một chút, đặc biệt là Đoàn Mộc Tuyết, cô ta lập tức nhật túi xách minh ném xuống đất, nhanh chóng sửa sang lại tóc và quân áo của mình.

 

“Hừm? Minh Thư, em cũng ở đây sao?”

 

Chị Lâm đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy Hàn Minh Thư nên nhanh chào hỏi một tiếng.

 

Hàn Minh Thư chớp chớp mắt, khỏe mỗi nhếch lên: “Chị Lâm. Chị đứng ở đó làm gì?”

 

Chị Lâm cau mày, có chút không vui nói: “Ngây ra cái gì? Em không phải là đang lười biếng đấy chứ?”

 

Hàn Minh Thư mỉm cười, lắc đầu: “Không có, chỉ là cô chủ này vừa mới đi vào, cô ấy nói với em đồ của cô ấy bị rơi, nên em thuận tiện giúp cô ấy tìm một chút.” Cô chỉ Đoan Mộc Tuyết.

 

Đoạn Mộc Tuyết đang đưa lưng về phía chị Lâm sửa sang lại bản thân, nghe Hàn Minh Thư nói như vậy, cô ta lập tức oán hận trừng mắt nhìn có một cái, sau đó mới quay đầu lại.

 

“Ha, đây không phải là cô chủ của nhà Đoan Mộc sao?”

 

Nhìn thấy cô ta, chị Lâm lập tức nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi tổng giám đốc gọi tới, chỉ nói một câu không được đem người không đứng đàn vào trong phòng làm việc của anh,

 

Dọc theo đường đi cô ta đều suy nghĩ, nhà Đoan Mộc cùng nhà Uất Trì không phải có quan hệ tốt nhiều thế hệ sao?

 

Tại sao tổng giám đốc đột nhiên nói như vậy, chẳng lẽ cô chủ lớn nhà Đoan Mộc làm chuyện gì khiến tổng giám đốc tức giận sao?

 

Cho nên lúc này nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết, tâm tình của chị Lâm cũng rất kì lạ.

 

Đoan Mộc Tuyết đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của chị Lâm, trong nháy mắt tính tình nổi lên, cao ngạo liếc có ta một cái “Nhìn tôi làm gì?”

 

Chị Lâm lạc đầu, họ nhẹ một tiếng: “Không có gì có Đoạn Mộc, thử có muốn tìm đã tìm được chưa?”

 

Không đợi có ta trả lời, Hàn Minh Thư đã lên tiếng trước. Đã tìm được rồi, cô Đoạn Mộc nói cô ấy sẽ lập tức trở về. Chị Lâm xem có nên tìm một người đưa cô ấy xuống lâu không?”

 

Chị Lâm chớp chớp mất, cảm thấy cũng đúng, vì vậy gật đầu: “Được rồi, tôi tự mình đưa cô xuống lầu.

 

Sau đó đem ý tử vừa rồi của tổng giám đốc uyển chuyển truyền đạt lại một chút, hy vọng ngày mai Đoan Mộc Tuyết đừng đến nữa, nếu không đến lúc đó lễ tân lại dẫn người đến văn phòng của tổng giám đốc Vốn Hàn Minh Thư còn tưởng rằng chị Lâm sẽ để cho mình đưa, không nghĩ tới cô ấy lại tự đề xuất bản thân, điều này làm cho Hàn Minh Thư có chút ngoài ý muốn

 

Đoan Mộc Tuyết cũng tức giận đến nghiến rằng, nhưng nhìn thấy người trước mặt không phải dạng vừa, cô ta hừ lạnh một tiếng: “Không cần cô đưa đi, để có ta đưa tôi là được rồi.” Cô ta chỉ Hàn Minh Thư bên cạnh.

 

Chị Lâm nhìn Hàn Minh Thư một cái, lại nhìn Đoan Mộc Tuyết một cái, sao cảm thấy giữa hai người này dường như có một bầu không khí khác nhau?

 

Nhưng mà nghĩ lại, chị Lâm cũng có thể hiểu được.

 

Người phụ nữ trẻ tuổi này đến tìm Uất Trì Thần, đáp án đương nhiên không cần nói cũng biết, mà Hàn Minh Thư cũng là người phụ nữ còn tré.

 

Vẫn đang rất xinh đẹp.

 

Đoan Mộc Tuyết nhìn thấy cô, đương nhiên sẽ coi cô là tình địch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.