Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 884



Chương 884:

 

Nghe có vẻ có vẻ cũng không có gì không đúng.

 

Nhưng nếu như không có gì không đúng, vậy tại sao con bé nhìn thấy mình cũng rất chột dạ?

 

Nói chưa được hai câu đã trực tiếp chạy về phòng?

 

Hẳn là có cái gì không đúng, sắc mặt Đoan Mộc Trạch trở nên nghiêm trọng, anh ta vẫy vẫy tay với người trước mặt, người giúp việc liền rời đi.

 

Đoan Mộc Trạch đứng tại chỗ trong chốc lát, sau đó xoay người lên lâu.

 

Đoan Mộc Tuyết ngồi trước gương trang điểm tẩy trang, chuẩn bị tắm rửa, kết quả nghe thấy có người gõ cửa, cô ta không kiên nhẫn mở miệng: “Ai vậy?”

 

“Tuyết, là anh hai đây” Thanh âm của Đoan Mộc Trạch vang lên ngoài cửa, sắc mặt Đoan Mộc Tuyết lập tức sinh ra biến hóa, anh hai?

 

Lúc này anh ta đến làm gì?

 

“Có tiện cho anh vào không?”

 

“Không, không được!”

 

Đoan Mộc Tuyết hoảng loạn lên tiếng, sau đó cô ta căng thẳng nắm lấy một chiếc lược, dùng sức lắc đầu.

 

Không thể để anh trai vào, nếu để anh ấy biết mình đi tìm Dạ Âu Thần, anh trai khẳng định sẽ quở trách mình, rất nhiều chuyện mình đã lên kế hoạch xong, đến lúc đó bởi vì sự tham gia của Đoan Mộc Trạch mà xảy ra biến hóa thì làm sao bây giờ?

 

Đoan Mộc Trạch đứng ở ngoài cửa nghe ra sự căng thẳng và bối rối trong lời nói của cô ta, lông mày nhíu lại càng sâu.

 

Xem ra suy đoán của anh ta là đúng, môi anh ta mím chặt, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

 

Tại sao cô em gái này luôn không nghe lời như vậy, người đàn ông Dạ Âu Thần kia rốt cuộc có ma lực gì mê hoặc cô ta thành như vậy?

 

Đoan Mộc Trạch cười lạnh một tiếng: “Vì sao không cho anh hai đi vào? Em chột dạ sao?”

 

Đoan Mộc Tuyết: “Em, em muốn tắm.”

 

Ầm!

 

Kết quả một giây sau, Đoan Mộc Trạch trực tiếp đá văng cửa, động tác thô bạo làm cho Đoan Mộc Tuyết cả kinh từ trên ghế đứng lên, kinh ngạc nhìn anh ta.

 

“Anh, anh hai…”

 

Đoan Mộc Trạch nhìn anh ta một cái, cô ta trang điểm một nửa, căn bản không phải là bộ dáng chuẩn bị đi tắm, nhìn thấy anh ta đi vào, Đoan Mộc Tuyết hoảng sợ không thôi.

 

“Hoảng hốt như vậy làm gì?” Đoan Mộc Trạch yên lặng nhìn cô ta, cất bước chậm rãi đi về phía cô: “Không phải muốn tắm sao? Làm sao vậy? Trang điểm còn chưa tẩy xong? Có cần anh giúp em không?”

 

“Anh đừng tới đây!”

 

Đoan Mộc Tuyết đột nhiên ném lược trong tay về phía Đoan Mộc Trạch!

 

Bịch!

 

Chiếc lược là vật đặc biệt xinh đẹp tinh xảo của thiếu nữ, phía trên khảm rất nhiều kim cương lấp lánh tỏa sáng, tuy rằng không nặng đến mức đập chết người, nhưng đập vào người vẫn sẽ đau.

 

Bốp một tiếng, lược đập vào mặt Đoan Mộc Trạch.

 

Đoan Mộc Trạch đau đến rên lên một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có biểu cảm, nhưng đôi mắt giống như hồ ly, bình thường luôn mang theo ý cười nhưng lúc này lại mang một chút thất vọng.

 

Anh ta đưa tay che chỗ mình bị ném trúng, nhìn Đoan Mộc Tuyết cười khổ.

 

“Anh đáng sợ như vậy sao? Nói chuyện với em một câu cũng không được sao?”

 

Trên mặt anh ta cười khổ làm cho Đoan Mộc Tuyết có chút khó chịu, nhưng vừa nghĩ tới anh ta vào phòng là để ngăn cản cô ta, ánh mắt của cô ta liền lập tức đỏ lên, đưa tay bắt lấy một vật khác trên bàn trang điểm cũng không quản là cái gì.

 

“Em không muốn nói chuyện với anh, anh đi ra ngoài đi!”

 

Ánh mắt Đoan Mộc Trạch lạnh đi vài phần: “Tuyết, anh là anh trai em, chúng ta là người thân, anh không thể để em làm những chuyện tổn thương người khác được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.