Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 990



Chương 990:

 

Hàn Minh Thư nhíu đôi mày thanh tú lại.

 

Đoan Mộc Tuyết lạnh lùng cười ra tiếng: “Đương nhiên là không phải.”

 

Cô ta đứng lên, từng bước từng bước đi tới chỗ cô, giơ bàn tay ra bóp chặt lấy cằm của Hàn Minh Thư. Động tác này trong nháy mắt khiến cho Hàn Minh Thư bị đau, cô theo bản năng nhíu đôi mày thanh tú lại, nhưng cũng không có phát ra tiếng.

 

Đoan Mộc Tuyết thấy thế, lại càng ra sức bóp chặt lấy cằm của cô, móng tay ghim vào thịt của cô, trong nháy mắt trên chiếc cằm trắng nõn hiện lên dấu vết.

 

Giống như làm như vậy là có thể tìm thấy được niềm vui, trong mắt Đoan Mộc Tuyết hiện lên vẻ vui vẻ, đắc ý hỏi cô: “Có phải là thấy rất đau đúng không? Cầu xin tôi đi!”

 

Hàn Minh Thư: “…”

 

Đúng thật là rất đau, nhưng mà bảo cô cầu xin một người như vậy, Hàn Minh Thư cô cũng không thể nào làm được: “Bảo tôi cầu xin cô, cô có tư cách gì chứ?”

 

Hàn Minh Thư giãy giụa thoát khỏi sự kiềm chế của cô ta, cơ thể hơi nghiêng về phía bên cạnh, Đoan Mộc Tuyết thấy thế thì thay đổi sắc mặt, muốn bước tới bắt cô lại, kết quả Hàn Minh Thư nói thẳng: “Cô làm như vậy với tôi thì có thể thay đổi được cái nhìn của Dạ Âu Thần đối với cô hay sao?”

 

Lời này đâm trúng tâm tư của Đoan Mộc Tuyết, động tác của cô ngừng lại, trong đôi mắt dâng lên sự căm hận dày đặc.

 

“Cô nói không sai, tôi làm như vậy đúng thật là không thể thay đổi được cái nhìn của Dạ Âu Thần đối với tôi, anh ấy vẫn sẽ…

 

Không thích tôi.”

 

Nói tới chỗ này, cảm xúc của Đoan Mộc Tuyết lại đột nhiên trở nên thương cảm, dáng vẻ cô rũ mắt xuống thoạt nhìn đặc biệt suy sụp, tự lẩm bẩm nói: “Tại sao vậy chứ? Rõ ràng là tôi đã cố gắng đi chăm sóc anh ấy như vậy, tôi thích anh ấy như vậy, vì sao mà anh ấy lại không thể nhìn tôi lâu thêm một chút, dù chỉ một cái thôi cũng được mà.”

 

Từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống từ trong mắt của cô, lách tách lách tách rơi trên sàn nhà lạnh như băng.

 

Hàn Minh Thư trơ mắt nhìn người phụ nữ trước mắt ngã ngồi trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu lên nước mặt rơi đầy mặt mà nhìn cô.

 

“Rõ ràng là anh ấy cũng đã bị mất trí nhớ, không nhớ rõ mọi người cũng không nhớ rõ cô, vậy mà tại sao vẫn còn để ý đến chuyện của cô như vậy? Rốt cuộc là trên người cô có sức hấp dẫn gì cơ chứ?”

 

“…”

 

Cô làm gì có sức hấp dẫn gì chứ?

 

“Có thể là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi, trên người tôi không có sức hấp dẫn gì cả, chẳng qua là một khi nhớ đến một vài chuyện, cô cũng sẽ không quên mất mọi thứ nữa, cho dù có một ngày cô không thể nhớ ra, nhưng chỉ cần những thứ này đã khắc sâu vào trong quỹ đạo cuộc đời của cô, cũng không phải chỉ vì mất đi trí nhớ là sẽ biến mất.”

 

Giọng nói của Hàn Minh Thư rất lạnh nhạt, giống như là đang trình bày một chuyện không có quan hệ gì với cô vậy.

 

Mới đầu cô cũng không biết tại sao Dạ Âu Thần lại để ý đến chuyện của cô, cho đến khi chung sống mấy ngày này, cô mới mơ hồ nhận ra lý lẽ này. Mặc dù thoạt nhìn là anh đã mất đi trí nhớ, nhưng mà những chuyện đã từng trải qua trước đây không phải cứ nói biến mất là sẽ biến mất ngay lập tức, vào lúc có một người quen thuộc đến gần anh, đầu óc và cơ thể của anh cũng có làm ra một chút phản ứng, mặc dù cũng không phải là rất mãnh liệt, nhưng mà vẫn tồn tại.

 

Đoan Mộc Tuyết ngơ ngác nghe cô nói, nước mắt vẫn còn tiếp tục rơi.

 

Hàn Minh Thư ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào trên mặt của cô ta: “Tôi biết, cầu xin mà không được có lẽ là chuyện khó khăn nhất trên cái thế giới này, cho dù là sống chết hay bị bệnh chết cũng không có đáng sợ như vậy, nhưng có một số việc cho dù cô có miễn cưỡng thì cũng sẽ không thể đạt được. Hơn nữa từ lúc mới bắt đầu cô cũng đã làm sai rồi.”

 

“Làm sai? Tôi đã làm sai điều gì?”

 

“Cô vi phạm nguyên tắc và đạo đức, nếu như lúc mới đầu sau khi cô biết được thân phận của anh ấy, cô lập tức cách xa anh ấy ra, kiềm chế suy nghĩ cá nhân trong lòng mình, mọi chuyện cũng sẽ không phát triển đến tình trạng như ngày hôm nay. Cô không cần phải bỏ thuốc anh ấy, cũng sẽ không phải bị nhà họ Đoan Mộc đuổi ra ngoài.”

 

Sau khi nghe được câu nói phía sau cùng kia, Đoan Mộc Tuyết còn đang rơi nước mắt trong nháy mắt trở nên hoảng hốt: “Không, cô nói bậy, tôi nói không có bị nhà họ Đoan Mộc đuổi ra ngoài, chẳng qua là ông nội tôi nhất thời tức giận, chờ ông nội hết giận, tôi sẽ lập tức lại là con gái lớn của nhà họ Đoan Mộc!”

 

“Vậy sao?”

 

Hàn Minh Thư hơi nhếch môi lên, thản nhiên cười nói: “Nếu như để cho ông ấy phát hiện ra chuyện hôm nay cô bắt cóc tôi thì sẽ như thế nào đây?”

 

Đoan Mộc Tuyết sửng sốt.

 

Ánh mắt của Hàn Minh Thư khóa chặt lên người cô ta: “Cô cảm thấy là ông ấy sẽ hết giận, hay là sẽ cảm thấy thất vọng hơn về cô?”

 

Một lát sau Đoan Mộc Tuyết mới hốt hoảng giải thích với cô nói: “Sẽ không đâu, ông nội sẽ không thất vọng về tôi, nói thế nào thì tôi cũng là cháu gái của ông ấy, hơn nữa hôm nay cũng không phải là tôi bắt cóc cô. Là do Uất Trì nhà cô bắt cóc cô, tôi chẳng qua là tiện tay nhặt được tiện nghi mà thôi, chỉ cần tôi nói chuyện rõ ràng với ông nội, chuyện này sẽ không liên quan gì tới tôi.”

 

Hàn Minh Thư nhìn dáng vẻ này của cô, quả nhiên là tinh thần có chút không bình thường.

 

Bằng không với sự giáo dục của nhà họ Đoan Mộc, Đoan Mộc Tuyết làm sao có thể ngu ngốc đến mức như này, cô cũng thật sự không rõ lắm là tại sao một người được gia đình giáo dục tốt như vậy lại có tâm lý mỏng manh yếu ớt không chịu được gánh nặng như thế này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.