Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 996



Chương 996:

 

“Lạ thật.”

 

La Lo Li cắn môi, không nhịn được mà bĩu môi trách móc: “Đáng nhẽ mấy loại khóa như của cái khách sạn này phải rất dễ cạy mới đúng, sao tôi cạy một hồi lâu rồi mà vẫn không được, hay là do lâu rồi không luyện tập nên không quen tay nhỉ?”

 

Kièu Trị đứng sau lưng cô nghe thấy những lời này thì sa sầm mặt mũi, hỏi cô: “Lâu rồi không luyện tập nên không quen tay à?”

 

La Lo Li gật đầu, nhưng cô ấy lập tức cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô ấy quay lại nhìn thì phát hiện Kièu Trị và những người xung quanh đều nhìn cô rất lạ, lúc này cô ấy mới chợt hiểu ra, chỉ có kẻ trộm mới làm mấy chuyện như cạy khóa.

 

Mà lúc nãy cô…

 

Nghĩ tới đây, La Lo Li biến sắc, luống cuống thanh minh: “Chuyện đó, tôi không phải ăn trộm đâu, tôi cũng không chuyên làm chuyện này, tôi chỉ là…

 

Hồi trước tôi tò mò, cảm thấy thú vị nên thử nghịch với bạn bè một thời gian, nhưng tôi cam đoan, tôi chưa từng làm chuyện gì vô nhân tính hết.”

 

Kièu Trị gật đầu: “Tôi tin cô.”

 

La Lo Li: “Thật?”

 

“Ừm.”

 

Kièu Trị gật đầu đầy nặng nề, vẻ mặt u ám: “Dựa vào kỹ thuật của cô thì có muốn làm ăn trộm cũng không được.”

 

La Lo Li: “…

 

Anh mau im miệng đi, tự nhiên tôi không muốn nghe thấy giọng anh nữa.”

 

Kièu Trị: “Thật sự không được đâu…”

 

“Tôi dám chắc là được, để tôi thử lần nữa đi.”

 

La Lo Li lại quay người tiếp tục phá khóa, Kièu Trị đứng chờ đến chán, vừa định bảo cô ấy không cần thử nữa thì một tiếng răng rắc vang lên, sau đó cửa mở ra.

 

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này: “….”

 

Trong giây phút đó, trong lòng Kièu Trị chợt trở nên trống rỗng, con mẹ nó chứ? Mở ra thật đấy à? Sau đó, ánh mắt anh ta nhìn La Lo Li khác hẳn lúc trước.

 

La Lo Li đẩy cửa ra, vẻ mặt “sao mình lại giỏi thế nhỉ”, sau đó đá một cái rầm và nói: “Người bên trong mau ra đây! Cô đã bị chúng tôi bao vây rồi, chạy không thoát đâu.”

 

Kièu Trị hoàn hồn lại, đi tới kéo cô ấy: “Cô đi ra.”

 

Sau đó anh ta đi vào trong, vừa liếc mắt một cái đã thấy Đoan Mộc Tuyết ngồi trong một góc, cô ta ôm lấy đầu gối mình, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn qua, mái tóc rối bời, hai mắt đẫm nước mắt.

 

Nhìn cảnh tượng này, Kièu Trị chỉ cảm thấy tim mình thắt lại.

 

Kièu Trị chưa bao giờ thấy một Đoan Mộc Tuyết nhếch nhác thảm hại như thế.

 

Cô ta của trước kia luôn cao sang ngạo nghễ, không coi ai ra gì, nhưng hiện giờ thì sao?

 

Kièu Trị nhếch miệng nở nụ cười châm biếm, sải bước đi về phía cô ta, rồi ngồi xuống trước mặt Đoan Mộ Tuyết: “Cảm giác sa đà xuống dốc nó thế nào? Khó chịu lắm nhỉ?”

 

Nghe thấy vậy, ánh mắt Đoan Mộc Tuyết thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, những lời Kièu Trị nói có ý nghĩa gì? Nhưng khi nhìn thấy Kièu Trị ngồi xuống trước mặt mình, Đoan Mộc Tuyết không còn thấy tuyệt vọng như vậy nữa.

 

Kièu Trị… là người trước đây từng thích cô ta cơ mà.

 

Tuy sau này cô ta không biết tại sao anh ta lại đột nhiên không lẽo đẽo bám theo mình nữa, nhưng ở thời điểm đó mà nói thì việc anh ta không còn bám theo mình là chuyện tốt, cô ta không muốn ngày nào cũng trông thấy anh ta.

 

Vả lại kẻ theo đuổi cô ta rất nhiều, cho dù không có Kièu Trị thì vẫn còn người khác.

 

Cho nên sự tồn tại của Kièu Trị chẳng quan trọng gì đối với cô ta.

 

Nhìn thấy Kièu Trị trong tình cảnh hiện tại, Đoan Mộc Tuyết như bắt được tia hy vọng.

 

Nhìn anh ta một lúc lâu, Đoan Mộc Tuyết bất thình lình túm lấy cánh tay Kièu Trị.

 

“Kièu Trị, anh giúp tôi với, giúp tôi với, tôi không cố tình đâu, tôi không muốn hại cô ấy.”

 

Bị cô ta túm lấy tay, Kièu Trị khựng lại, rồi cúi đầu nhìn đoạn tay bị Đoan Mộc Tuyết tím lấy, ánh mắt run run, nhưng rất nhanh đã trở nên hờ hững.

 

“Không muốn hại cô ấy? Thế vừa rồi… ai đã đẩy cô ấy xuống cầu thang?”

 

Nghe thấy thế, nét mặt Đoan Mộc Tuyết thoáng vẻ sợ hãi: “Tôi nói là tôi không cố tình anh có tin tôi không? Tôi và cô ấy đang định xuống tầng thì đột nhiên nghe thấy tiếng của các anh, tôi… tôi sợ…”

 

Kièu Trị tức cười nhìn cô ta: “Vì cô sợ, nên cô đã đẩy cô ấy xuống? Định mượn cô ấy để tạo cho mình cơ hội sống sót à?”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.