Trong không gian yên tĩnh của một quán cà phê ngoài trời, tiếng đàn violon du dương vang lên.
Những người khách ngồi đây đều chỉ tập trung vào vấn đề của cá nhân, rất ít ai nhìn ngó mọi chuyện xung quanh.
Đặt tách cà phê còn nóng vừa uống được một ngụm xuống bàn, người phụ nữ trung niên không nhanh không chậm cất tiếng hỏi.
- Bác sĩ Đường, cô tìm tôi có việc gì sao?
Ngồi đối diện người phụ nữ chính là Đường Nhã Tịnh, gương mặt trang điểm dày đặc của cô ta thoáng ý cười.
- Tô phu nhân, cũng hai năm rồi nhỉ? Nợ nần giữ chúng ta xem ra chưa hết. Bốn năm trước, nhờ kế hoạch của bà mà tôi có được Vận, bà lại có được một con rối để điều khiển. Nhưng hai năm sau đó, chỉ một mình bà hưởng lợi, còn tôi, bà sẵn sàng đạp ra đường. Tô phu nhân, món nợ này bà định trả thế nào đây?
Tô phu nhân cười nhạt, bà nhẹ nhàng đưa tay vén lại sợi tóc trước trán rồi nhàn nhã đáp.
- Bác sĩ Đường, người thông minh nên biết cân nhắc miệng lưỡi của mình. Nói vào vấn đề chính đi, hôm nay cô tìm tôi vì điều gì?
Đường Nhã Tịnh cố nén bực tức trong lòng, cô ta lấy từ trong túi ra một bệnh án và đẩy đến trước mặt Tô phu nhân.
Tô phu nhân nhíu mày vì kinh ngạc rồi cũng mở bệnh án ra xem.
Trên bìa của bệnh án ghi rõ ba chữ Trình Tố Vi.
Thông tin trong đó đủ để bà kinh ngạc nhưng lại chưa thể cho bà hiểu rõ mọi chuyện.
- Đây là ý gì? Trình Tố Vi có thai?
Đường Nhã Tịnh nắm chặt tay, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay, cô ta gian nan mở miệng.
- Bà không tò mò về cha của đứa bé sao?
Cô ta cố thăm dò biểu hiện của Tô phu nhân mới tiếp tục nói ra từng chữ.
- Vận, là Vận, anh ấy là cha của đứa bé!
Nói ra được tên của Tô Vận đã khiến cô ta sắp điên tiết lên.
Tô phu nhân như bị điểm phải tử huyệt, phải rất lâu sau bà mới lấy lại được giọng nói. Một tay run rẩy nhưng lửa giận đã xông đến tận đại não, bà không hề do dự mà vò nát bệnh án đó, giọng chứa đầy phẫn nộ.
- Trình Tố Vi, con đàn bà không biết xấu hổ này, nó lấy tư cách gì mang giọt máu của Tô gia trong người chứ?
Thấy biểu hiện của bà theo đúng ý mình, Đường Nhã Tịnh khẽ nhếch khóe miệng, sau liền tỏ vẻ bình thản hỏi.
- Tô phu nhân, bà tính làm gì đây?
Tô phu nhân nghiến chặt răng, giọng lạnh đến thấu xương, hoàn toàn có thể ngửi được mùi máu tanh trong lời nói.
- Cho dù là con cháu Tô gia nhưng nếu đã nhiễm máu của một con điếm thì cũng là nghiệt chủng, Tô gia không cần một đứa như vậy!
Đây không phải lần đầu tiên Đường Nhã Tịnh trông thấy sự căm phẫn trong mắt của Tô phu nhân khi nhắc đến Trình Tố Vi, nhưng cô ta vẫn không hiểu tại sao Tô gia lại ghét bỏ Trình Tố Vi như vậy.
- Tô phu nhân, tôi có thể mạo mủi hỏi bà một câu không? Tại sao Tô gia lại phản đối chuyện của Vận và Trình Tố Vi như vậy chứ? Những danh gia vọng tộc không phải đều hy vọng một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối sao? Trình Tố Vi tại sao không được? Sinh ra trong một gia đình giàu có và cũng được xem là có máu mặt ở Thượng Hải này. Không những vậy cô ta còn có một sự nghiệp tương đối vẻ vang, học vấn tốt, xinh đẹp, dịu dàng, còn rất hiếu thảo, còn nữa, cô ta không phải một người có dã tâm, suy nghĩ đơn giản.... Trình Tố Vi hoàn toàn hội tụ những tư cách để bước chân vào Tô gia.
Nghe Đường Nhã Tịnh phân tích như vậy càng khiến Tô phu nhân thêm giận dữ, bà hừ lạnh.
- Tư cách? Cô ta sao? Không phải tôi muốn bức cô ta nhưng nếu để cô ta dính dáng đến cuộc đời của tiểu Vận thì sẽ khiến nó mất hết lòng tin của ba nó. Tôi không thể để một ả đàn bà làm nhơ nhớp tương lai của con trai mình!
Đường Nhã Tịnh không ngờ bà sẽ trả lời thẳng thừng như vậy, cô ta hình như đã mơ hồ hiểu ra vài chuyện.
Hoá ra người căm ghét Trình Tố Vi không phải Tô phu nhân mà là Tô lão gia?
Nhưng nguyên nhân là gì chứ?
- Tô phu nhân, tôi có thể giúp bà giải quyết chuyện này, nhưng bà định sẽ làm gì cho tôi đây?
Tô phu nhân thu lại thần sắc vừa rồi, bà chậm rãi uống một ngụm cà phê rồi mới hỏi thử.
- Cô muốn gì?
Đường Nhã Tịnh không chút do dự mà thẳng thắn đưa ra yêu cầu.
- Tô Vận, tôi muốn Tô Vận!
Tô phu nhân chẳng những không nổi giận mà còn phá lên mà cười.
- Haha! Rất biết cách tận dụng điều kiện đấy! Vậy thì trước hết hãy thực hiện yêu cầu của tôi đã!
Đường Nhã Tịnh tự tin gật đầu.
Tô phu nhân hài lòng cười, khẽ quắp tay gọi cô ta đến gần, nói nhỏ bên tai cô ta.
- Tai nạn vô tình của bốn năm trước, hãy diễn lại một lần giống như vậy!
- -----------------------------------
Tại một cửa hàng đồ thủy tinh.
Đây là một cửa hàng chuyên về các vật dụng thủy tinh, gốm sứ.
Ông chủ cửa hàng là một ông lão ngoài sáu mươi với bộ râu tóc màu trắng, đeo một cặp kính lão tròn. Ông ta cầm sợi dây chuyền hình cỏ bốn lá xem xét, rồi lấy một số dụng cụ chuyên dùng để dò xét.
Sau một lúc xem xét, ông ta đưa ra kết luận. Đồng thời, ông ta đưa mặt dây chuyền đến trước mặt Tô Vận.
- Sợi dây chuyền này đúng là có khắc chữ. Cậu nhìn đây.....
Vừa nói ông ta vừa dùng tay chỉ vào những dòng chữ màu đỏ hiện lên theo một loại đèn màu mà ông ta vừa rọi vào.
Tô Vận nhìn như bị thôi miên.
" Gửi bảo bối của anh.
Ngày 17 tháng 5 năm x.
Thị trấn Gordes"
Trong đầu hắn xuất hiện hàng loạt câu hỏi.
Ngày 17 tháng 5!
Đó là ba ngày trước khi tai nạn xảy ra!
Bảo bối?
Là Trình Tố Vi sao?
Đây là sợi dây chuyền hắn đã tặng cô?
Nhưng không phải cô nói hắn tặng cô vào ngày sinh nhật sao?
Khoan đã!
Ngày 17 tháng 5.
Không lẽ đó là sinh nhật cô?
Trình Tố Vi!
Rốt cuộc thì giữa hắn và cô đã có chuyện gì với nhau trước khi hắn gặp tai nạn?
Câu trả lời nằm ở chỗ Trình Tố Vi. Hắn nhất định phải lấy được nó!
- ---------------------------------------
Những ngày này, tình hình Trình gia và B&C vẫn không có chuyển biến tích cực gì, Trình Tố Vi không muốn bị nhốt mãi trong nhà nên đã tìm đủ mọi cách để được ra ngoài. Khi thì Hứa Vỹ Thành sẽ đến đón cô ra ngoài ăn tối, khi thì Phương Du Kỳ sẽ cùng cô lái xe đi dạo, lúc thì cô lại tự ra ngoài một mình.
Sóng này chưa lặn thì sóng khác đã nổi lên.
Phương Du Kỳ đột nhiên biến mất đã khiến Phương gia và cả Trình gia đứng ngồi không yên.
Trình Tố Vi không còn lo tránh tai mắt của dư luận nữa mà liên tục tìm kiếm Phương Du Kỳ.
Phương Du Kỳ ở đâu ai cũng biết rõ, nhưng không phải ai cũng có thể đến đó tìm người!
Suy đi nghĩ lại thì chỉ có một người mà Trình Tố Vi có thể hỏi được tung tích của bạn mình. Mặc dù không muốn nhưng cô vẫn phải đến gặp hắn.
.....................................
Hai tách cà phê đặt trên bàn với hai trạng thái trái ngược nhau. Một tách đã được uống gần hết, một tách lại chưa hề được chạm đến. Đó cũng là hai thái cực khác nhau của chủ nhân chúng.
Tô Vận gác hai chân lên một chiếc ghế bên cạnh, tư thái rất ung dung mà nhìn Trình Tố Vi đang rụt rè sợ hãi như nhìn một trò tiêu khiển.
- Trình Tố Vi, cô cũng mặt dày thật đấy! Không phải luôn miệng nói tôi và cô chẳng có gì liên quan, nhưng bây giờ lại còn tìm đến tôi?
Trình Tố Vi không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai tay cô cầm chặt góc váy, giọng như muỗi kêu.
- Tô Vận, hôm nay tôi đến tìm anh không phải để nói chuyện của tôi mà là chuyện của Du Kỳ.
Tô Vận nghe xong liền tỏ ra vẻ kinh ngạc.
- Ồ! Cô đang nói đến Phương Du Kỳ?
Vừa nói hắn vừa quan sát biểu hiện của cô.
- Cô muốn biết gì?
Trình Tố Vi lúc này mới dám ngẩng đầu lên, nhưng vẫn rất rụt rè.
- Du Kỳ đang ở đâu? Anh có thể cho tôi gặp cô ấy không?
Tô Vận bật cười như vừa nghe được một câu chuyện khôi hài.
- Trình Tố Vi, cô là quá ngốc hay ngây thơ đây? Phương Du Kỳ là người phụ nữ mà Thiên Duật nhắm đến, cô ta không ở chỗ cậu ấy thì ở đâu? Tôi cũng cho cô biết điều này, những trò liên quan đến phụ nữ của nhau, chúng tôi tuyệt đối không chơi!
Trình Tố Vi dùng ánh mắt van nài nhìn hắn.
- Các anh không phải bạn thân sao? Anh có thể nói với Doãn Thiên Duật......
- Tại sao tôi phải làm vậy?
Không để cô được nói hết câu, hắn đã cắt ngang lời cô.
- Trình Tố Vi, cô là gì mà tôi phải đồng ý giúp cô? Tình nhân? Đồ chơi?
Trình Tố Vi cười gian nan, cô không biết là đang gật đầu hay lắc đầu.
- Tôi chẳng là gì cả! Tôi chẳng là gì của anh cả! Xin lỗi đã làm phiền.....
Cô đúng là điên rồi mới đến tìm hắn giúp. Chưa dứt câu,cô đã cầm túi đứng lên.
Tô Vận thoải mái ngồi lại, nhàn nhã nhìn cô thất vọng từ bỏ. Nhưng khi cô vừa xoay người rời đi, hắn liền lên tiếng.
- Chín giờ tối nay, đến nhà tôi, tôi sẽ cho cô biết những gì cô muốn biết. Địa chỉ ở đây!
Hắn lấy một mẫu giấy ra và ghi nhanh địa chỉ vào đó rồi dùng một cốc nước giữ lại trên bàn. Xong, hắn đứng lên, vừa cài lại cúc áo vừa bước ra. Rất nhanh đã rời đi.
Lúc này Trình Tố Vi mới cầm tờ giấy lên. Cô biết rõ địa chỉ trên đó.
- ---------------------------------
Chín giờ tối, Trình Tố Vi đã đến Vịnh Uyên Ương.
Cô vừa dừng xe trước cổng đã thấy quản gia chạy ra đón. Vừa nhìn thấy cô, quản gia xúc động đến chôn chân tại chỗ, nghẹn ngào gọi.
- Vi Vi, là cháu thật sao? Đã bốn năm rồi, con bé này.....
Khoé mắt Trình Tố Vi đã cay cay, cô đưa tay quệt đi nước mắt và bước tới nói với quản gia.
- Má Lý, con xin lỗi vì đã không đến thăm má. Bây giờ mọi chuyện đã không còn như bốn năm trước nữa, sau này con sẽ nói hết với má. Trước mặt thiếu gia má có thể vờ như không biết con được không?
Lý quản gia tuy không hiểu được chuyện gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý rồi đưa Trình Tố Vi vào nhà.
...................................
Phòng khách rộng lớn chỉ có một mình Tô Vận ngồi trên sofa, hai chân hắn bắt chéo, hai tay thì dang rộng như một bậc đế vương cổ đại. Nhìn thấy Trình Tố Vi xuất hiện trước mặt, hắn hài lòng nhếch môi.
- Đến nhanh hơn tôi tưởng đấy!
Trình Tố Vi không dám bước đến gần hắn, chỉ đứng cách cửa lớn vài bước chân.
- Tôi đã đến rồi, anh có thể cho tôi biết Doãn Thiên Duật đã nhốt Du Kỳ ở đâu không?
Tô Vận không trả lời ngay, hắn đứng lên và đi tới quầy rượu. Lấy hai cái ly và rót rượu ra, bước về phía cô và đưa cho cô một ly.
Trình Tố Vi do dự một lúc rồi nhận lấy, ngửa cổ uống sạch, cô còn hướng miệng ly xuống mặt sàn để kiểm chứng.
- Anh nói được rồi chứ?
Tô Vận cười và cũng uống hết ly rượu. Nhưng hắn vẫn không có ý định trả lời mà tiếp tục bày trò khác. Hắn cởi áo khoác, carvat và đồng hồ ra rồi đưa cho Trình Tố Vi.
- Mang những cái này vào phòng ngủ của tôi và đặt đúng vị trí!
Trình Tố Vi tức đến mức sắp hộc máu, cô phản bác.
- Anh có tay có chân, trong nhà cũng không thiếu người làm.
Tô Vận không giận mà còn cười.
- Cô đang nhờ tôi không phải sao?
Trình Tố Vi trừng mắt nhìn hắn, cố nuốt cơn giận vào và cầm hết đồ hắn đưa hướng về phía một căn phòng mà đi vào.
Tô Vận đứng lại một lúc rồi cũng âm thầm sải bước theo sau.
Động tác của Trình Tố Vi rất thuần thục, cô rất nhanh đã cất hết đồ vào đúng vị trí.
Tất cả những gì vừa nhìn thấy khiến Tô Vận thật sự kinh ngạc, hắn tiến nhanh đến gần cô.
- Tại sao cô biết phòng ngủ của tôi ở đây?
Từ nãy giờ hắn đi theo cô đã thấy rất rõ. Cô không hề vào nhầm phòng hay do dự lựa chọn mà trực tiếp đi vào như một thói quen. Chỉ có người phụ nữ mà hắn từng dẫn về nhiều lần mới quen thuộc được với kết cấu trong nhà hắn như vậy.
Bị chất vấn một cách bất ngờ khiến Trình Tố Vi vô cùng hoảng loạn, cô đang lúng túng không biết phải xử trí thế nào thì hắn lại tiếp tục đưa ra câu hỏi.
- Cô còn biết rất rõ vị trí tôi đặt từng vật dụng, cô nói đi, tại sao cô lại hiểu rõ phòng ngủ của tôi đến như vậy?
Cô đã cất đồng hồ ra đồng hồ, carvat ra carvat, áo khoác ra áo khoác mà cũng không hề đụng chạm đến những vị trí khác. Phải là người từng chạm đến đồ của hắn mới có thể làm được như vậy.
Trình Tố Vi càng lúng túng hơn nữa, cô đang muốn né tránh thì Tô Vận đột nhiên nắm chặt hai vai cô, ép cô phải trả lời.
- Trình Tố Vi, cô nói đi, những gì cô nói trước đây phải hay không là thật?
Trình Tố Vi sợ hãi phải đối diện với hắn, cô giãy giụa muốn thoát lại bị ghì chặt hơn. Biết không thể tránh nữa, cô đành nói hết ra.
- Tôi đã từng sống ở đây bốn năm trước đấy! Giặt ủi, treo đồ, sắp xếp mọi thứ cho anh. Căn phòng này tôi đã từng ngủ mỗi đêm. Làm sao tôi không biết rõ từng chi tiết một chứ?
Đầu óc Tô Vận như bị một màn lưới vây quanh, hắn chết lặng khi nghe những gì cô nói nhưng rất nhanh liền phủ nhận.
- Nói dối! Cô nói mình từng là người phụ nữ của tôi? Nhưng trong ký ức của tôi không hề có cô.
Trình Tố Vi đau lòng gật đầu.
- Phải rồi, anh đã quên tôi rồi kia mà! Anh không tin tại sao còn muốn xác nhận làm gì?
Ngay sau đó, tầm mắt cô liền rơi vào sợi dây chuyền trên đầu tủ. Cô rất nhanh đã lấy nó đến và đưa ra trước mặt Tô Vận.
- Đây là sợi dây chuyền anh đã tặng tôi vào sinh nhật lần thứ mười sáu của tôi. Anh cũng chẳng nhớ ra nó đúng không? Nhưng chắc chắn anh đã biết được chữ viết trên đó " Gửi bảo bối của anh " thị trấn Gordes, anh dám đến đó một lần nữa không?
Đầu Tô Vận đau như búa bổ, hắn đưa tay ôm đầu và cố chịu đau. Bên tai, Trình Tố Vi vẫn cứ nói.
- Nếu anh muốn chứng thực lời tôi nói có phải thật hay không thì câu trả lời ở Gordes, anh có dám tìm lại ký ức của mình không?
Tô Vận càng lúc càng hít thở không thông, một tay hắn đè lên ngực, một cảm giác đau nhói lan tràn, đầu thì đau như sắp nứt ra. Hắn gầm lên.
- Biến đi! Biến ngay cho tôi!
Trình Tố Vi cười yếu ớt, cô không nói nữa mà đặt sợi dây chuyền lên bàn, sau đó rời khỏi phòng hắn. Rất nhanh sau đó, Tô Vận đã nghe tiếng động cơ xe, đầu hắn đau lên từng cơn, mồ hôi trên trán ròng rã tuôn ra, hắn chưa từng thấy đau như lúc này, cảm giác đầu hắn không còn là của hắn nữa.
" Vận, em yêu anh "
" Vận, anh không được quên em đâu đấy! "
Vẫn là giọng nói đó nhưng càng lúc hắn càng nghe rõ hơn, càng lúc càng chân thật hơn.
Là ai? Là chuyện gì? Bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì?
- ----------------------------------------
Hôm nay Mẫn Quan có một ca phẫu thuật lớn nên phải chuẩn bị rất nhiều thủ tục và hồ sơ bệnh án. Tô Hạ Nhiên ở bên cạnh anh ta hỗ trợ và cũng để học hỏi thêm kinh nghiệm.
Sau ba tiếng đồng hồ đứng trong phòng phẫu thuật, Mẫn Quan cùng Tô Hạ Nhiên vui vẻ đi ra với chiến công hiển hách.
- Đi thôi, anh sẽ đãi em một bữa thật ngon!
Mẫn Quan vừa nói vừa đưa tay xoa xoa đầu cô gái bên cạnh, tay kia đút trong túi áo blouse.
Tô Hạ Nhiên cười tươi tắn như một đứa trẻ.
- Tiền bối, em muốn ăn hoành thánh.
Mẫn Quan nhìn cô đầy trìu mến, cùng cô sóng vai đi ra đại sảnh. Hai người vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ.
Nhưng nụ cười trên môi Tô Hạ Nhiên đột nhiên đông cứng khi nhìn thấy Đường Nhã Tịnh xuất hiện trước mắt.
Mẫn Quan có chút kinh ngạc nhưng vẫn chào hỏi cho lịch sự.
Đường Nhã Tịnh nhìn hai người họ rồi nở một nụ cười điềm đạm.
- Tiểu Nhiên, trông cô rất vui nhỉ?
Tô Hạ Nhiên nhìn cô ta như nhìn thấy kẻ thù từ kiếp trước. Cô tiến lên phía trước, đến gần cô ta hơn, giọng có phần thách thức.
- Tôi còn tưởng là ai, hoá ra là tiểu tam.
Nghe cô mắng mình là tiểu tam, Đường Nhã Tịnh tức đến muốn đánh người.
- Tô Hạ Nhiên, cô nói ai là tiểu tam hả? Trình Tố Vi ngang nhiên cướp Vận của tôi mà cô còn mắng tôi là tiểu tam? Tôi nể mặt Vận nên mới gọi cô một tiếng tiểu Nhiên đấy!
Tô Hạ Nhiên làm động tác muốn nôn ra.
- Vận của tôi? Buồn nôn quá đi! Tôi lặp lại lần nữa, mối tình đầu của anh hai tôi không phải Đường Nhã Tịnh cô, cô nên nhớ rõ điều này!
Đường Nhã Tịnh bị lời nói đó của cô kích động nên nghiến răng nghiến lợi nói
- Tô Hạ Nhiên, tôi và Vận như thế nào chẳng lẽ tôi không biết rõ hơn cô?
Tô Hạ Nhiên nghe xong liền phá lên mà cười.
- Cô là đầu heo sao? Anh hai tôi là người như thế nào chứ? Cô không thử nghĩ xem trước khi gặp cô anh hai đã yêu ai sao?
Đường Nhã Tịnh tạm thời á khẩu. Những gì Tô Hạ Nhiên nói hoàn toàn có lý, hơn nữa cô ta cũng rất nghi ngờ về mối quan hệ giữa Tô Vận và Trình Tố Vi. Nhưng cô ta không muốn thừa nhận một chút nào.
- Tô Hạ Nhiên, cô nghĩ tôi sẽ tin những lời điên khùng này của cô?
Mẫn Quan đứng ở giữ hai con sư tử cái thật sự đã dựng hết tóc gáy, anh ta muốn khuyên nhưng cũng không biết phải nói thế nào, đành kéo Tô Hạ Nhiên về phía mình, nói nhỏ với cô.
- Tiểu Nhiên, anh đói bụng rồi, chúng ta đi ăn thôi!
Nghe anh ta dỗ dành như vậy, cơn giận trong lòng Tô Hạ Nhiên mới từ từ lắng xuống, cô gật đầu với anh ta và cũng không quên trừng mắt nhìn Đường Nhã Tịnh.
- Coi như hôm nay cô gặp may, không là tôi đã cắn chết cô rồi!
Mẫn Quan không muốn cô tiếp tục gây xử nên cố kéo cô đi, còn gật đầu chào Đường Nhã Tịnh nữa.
Nhìn hai người họ rời đi, Đường Nhã Tịnh tức giận giẫm chân vài cái. Sau đó lấy điện thoại gọi cho ai đó.
- ---------------------------------------
Thị trấn Gordes, miền Nam nước Pháp.
Là một thị trấn của vùng Provence của Pháp, Gordes xinh đẹp nằm giữa núi Vaucluse và thung lũng Luberon, nơi có những lâu đài niên đại thế kỷ 12.
Thiên nhiên ở đây rất trong lành và mang một cảm giác yên bình.
Vùng trồng lúa mì lớn ở đây thường là các trang trại lớn cách trung tâm thị trấn khá xa.
Tô Vận đã đi một nước cờ phân định thắng thua cuối cùng, hắn quyết định đến đây để tìm ra câu trả lời cho bản thân. Nhưng hoá ra cũng chẳng có gì cả. Hắn đã đi dạo dọc trang trại lúa mì này hơn nửa ngày mà vẫn không phát hiện ra gì. Cho dù đây chính là nơi đã xảy ra tai nạn bốn năm trước, chỉ là thỉnh thoảng lại thấy đau đầu mà thôi. Trên tay hắn vẫn đang cầm sợi dây chuyền của Trình Tố Vi.
Hắn đang định trở lại xe thì đột nhiên có một chiếc ferrari màu đỏ dừng lại phía bên kia đường.