Tổng Giám Đốc - Chớ Cướp Mẹ Tôi

Quyển 2 - Chương 15: Kết thúc - Triệu Tâm Nguyệt mất 2



"Tôi đã ghi hận trong lòng rồi, nếu như hơn 30 năm trước, bà không lựa chọn Tống Hàm Quân, tôi cũng sẽ không xảy ra chuyện." Nếu như không gặp chuyện không may, ông cũng sẽ không mất một cái chân, nửa người dưới luôn phải ngồi trên xe lăn.

"Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi hả? Bởi vì tôi yêu ông ấy, cho nên tôi mới lựa chọn ông ấy, ông ấy cũng không làm gì để uy hiếp tôi." Nếu như bà không yêu Tống Hàm Quân thật lòng, làm sao bà có thể chung sống với ông ấy cả đời được chứ?

"Bà lừa tôi, tôi rõ ràng đã nghe thấy, bà còn dám nói là không có." Nhớ đêm hôm ấy, sau khi ông nghe được lời Tống Hàm Quân nói, mới biết Triệu Tâm Nguyệt bị buộc đi cùng với ông ta.

Ông biết rõ, người trong lòng Triệu Tâm Nguyệt là ông chứ không phải Tống Hàm Quân.

"Ông nghe thấy cái gì hả? Tại sao ông hông chịu chấp nhận, coi chuyện này là một cái kết, vẫn ghi nhớ trong lòng mình, hận cả đời. Sống cuộc sống như vậy ông không cảm thấy mệt mỏi sao? Tôi cũng cảm thấy mệt mỏi thay ông, tại sao ông vẫn luôn như vậy?" Triệu Tâm Nguyệt vẫn không hiểu, rốt cuộc ông đã nghe được những gì? Cái gì khiến ông cho rằng bà bị Tống Hàm Quân ép buộc phải sống cùng ông?

"Đêm đó, khi tôi tan học trở về, nghe thấy Tống Hàm Quân nói: nếu như em dám cao chạy xa bay với Thôi Sử Viễn, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho em!"

"Ông có nghe lầm hay không?" Bà hoàn toàn không nhớ Tống Hàm Quân đã từng nói như vậy.

"Tôi không nghe nhầm, tôi nghe rất rõ, nếu như không nghe rõ những lời nói đó, tôi cũng không thể nào ôm hận trong lòng lâu như vậy. Vẫn luôn không muốn để cho bà sống cùng ông ta, vẫn luôn muốn đoạt lại bà." Ông nghe rất rõ, cho nên mới nhớ rõ như thế.

"Ông ấy noi: nếu như em yêu Thôi Sử Viễn, anh sẽ buông tay!" Khi bọn họ mới vừa ở cùng nhau, Tống Hàm Quân sợ người Triệu Tâm Nguyệt yêu sẽ là Thôi Sử Viễn, cho nên ông đã từng hỏi bà. Nếu như bà thật sự yêu Thôi Sử Viễn thì ông cũng yên tâm, ông chỉ muốn nhìn Triệu Tâm Nguyệt hạnh phúc, vậy đã đủ lắm rồi.

"Không thể nào, tôi nghe rất rõ, ông ta không nói như vậy." Tối hôm đó mặc dù ông có uống một chút rượu, nhưng mà cũng không thể mơ màng đến như vậy.

"Ông đang tự lừa mình sao? Chúng ta quen biết lâu như vậy, tôi đã lừa ông bao giờ chưa. Từ khi bắt đầu cho đến khi ông rời đi, tôi chưa từng lừa gạt ông...ông nghĩ rằng ông rời đi như vậy, chúng tôi sẽ vui mừng sao? Hàm Quân, ông ấy ở trong núi, tìm kiếm ông suốt năm ngày năm đêm, cuối cùng mới tìm được quần áo của ông ở một khoảng đất trống, ông ấy định đi tìm thêm nữa, cho đến khi tìm thấy ông mới thôi. Là tôi, là tôi không để cho ông ấy đi tìm nữa, khi thấy bộ quần áo của ông bị rách tơi tả, còn có máu đã khô dính trên đó, tôi nghĩ rằng, ông đã rời khỏi thế giới này. Cho nên, chúng tôi mới không tìm kiếm tiếp nữa. Khi Hàm Quân nghe thấy tin ông còn sống ông có biết ông ấy vui mừng như thế nào không? Ông ấy vui đến nỗi không ngủ mấy ngày liền, ông ấy muốn đi tìm ông, là tôi không cho ông ấy đến. Trong công ty còn có chuyện phải xử lý, hơn nữa Hình Dực cũng không có trong nước, ông ấy phải giúp đỡ quản lý cả hai công ty. Cho nên mới không thể tự đến đây." Hiện tại, Triệu Tâm Nguyệt hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc Thôi Sử Viễn đang suy nghĩ những gì? Rốt cuộc ông ta muốn như thế nào mới tin tưởng bà? Làm sao để ông ta tin rằng người bà yêu là Tống Hàm Quân?

"Không thể nào, tôi không tin, tôi không tin!" Thôi Sử Viễn rống lên.

Liếc mắt nhìn thuộc hạ đứng bên cạnh, súng trong tay bọn họ bắt đầu hướng về phía mọi người.

"Ông muốn làm gì?" Triệu Tâm Nguyệt thật sự không thể tưởng tượng được ông ta sẽ làm như vậy. Ông ta thay đổi thật rồi, trở thành một người hoàn toàn khác khiến bà không thể nhận ra. Người đàn ông này, rốt cuộc ông ta còn muốn như thế nào?

Chẳng lẽ, ông ta thật sự muốn để cho bọn họ đồng quy vu tận sao? Bọn họ như vậy ông ta có thể vui vẻ sao?

"Ông thả con gái và con rể của tôi ra, tôi ở lại với ông. Không bao giờ rời đi nữa!" Bà lấy mình ra đánh cuộc. Nếu như chỉ cần bà ở lại mà có thể cứu được bọn họ thì bà tình nguyện làm thế.

"Mẹ, không thể!" Tống Tâm Dao vừa tỉnh lại, lập tức ngăn cản bà. Nếu như mẹ ở lại thì cha cô phải làm sao?

"Dao Dao, ngoan, sau khi trở về nhớ chăm sóc ba con thật tốt." Tống Tâm Dao lắc đầu, nhiều năm như vậy , bọn họ chưa hề rời xa nhau.

"Bà nói thật sao?” Thôi Sử Viễn hơi dao động. Ít nhất là cuối cùng bà đã thuộc về ông.

“Thật!” Triệu Tâm Nguyệt quay đầu lại nhìn ông.

“Tốt!” Ông ta gật đầu, đưa tay ra hiệu cho thuộc hạ thu súng lại.

“Hình Dực, đưa Dao Dao đi mau lên!” Thời gian của bà không còn nhiều lắm, nếu như bọn họ không nhanh chóng rời đi thì ai cũng không thể ra ngoài.

“Cô Thôi, làm phiền cô ôm cháu ngoại ra ngoài giúp tôi.” Bà ôm lấy Tử Kiêu trong ngực Dạ Thiên, giao cho Thôi Thục Viện.

“Được ạ!” Thôi Thục Viện gật đầu, chắc là bà không yên tâm khi giao bé cho Dạ Thiên ôm!

“Cô Aimee, mặc dù tôi không hiểu rõ cô, nhưng nhìn cô bị thương thành ra như vậy, tôi thật sự vô cùng đau lòng. Dạ Thiên, cháu đưa Aimee đến bệnh viện đi!” Dạ Thiên gật đầu, đỡ lấy Aimee đang sắp ngã xuống.

“Đi đi! Ta và A Viễn còn phải nói chuyện, mọi người đi mau đi!” Bà không biết, Thôi Sử Viễn có thể sẽ dở trò hay không, nếu như ông ta lật lọng thì tất cả những cố gắng của bà đều là uổng phí.

“Tiểu Viện, con không thể đi!” Trong tay Thôi Sử Viễn đột nhiwwn xuất hiện một thanh súng, chỉ vào đứa bé Thôi Thục Viện đang ôm.

“Rốt cuộc ông muốn như thế nào?” Triệu Tâm Nguyệt có chút sợ hãi, không phải ông ta đã phát hiện ra cái gì chứ?

“Tiểu Viện là con gái tôi, nó phải ở lại!”

“Cha, con chỉ ôm đứa bé ra ngoài giúp bọn họ, đưa chị đến bệnh viện, sau đó con sẽ trở lại ngay lập tức.” Cô đã quyết định cô sẽ ở bên cạnh ông cả đời này, chăm sóc cho ông.

“Ta sẽ không tin tưởng con nữa, trả đứa bé cho bọn họ, con trở lại bên cạnh ta.” Dường như ông rất sợ, Thôi Thục Viện cứ rời đi như vậy, cũng sẽ không trở lại nữa.

“Cha, cha yên tâm đi, con sẽ nhanh chóng trở về!” Nói xong, Thôi Thục Viện lập tức đi ra ngoài.

Ngay lúc đó, đạn từ trong sugs Thôi Sử Viễn cũng bay ra.

Tất cả mọi người sững sờ đứng nguyên tại chỗ, ngay cả Thôi Sử Viễn cũng sững sờ, hoảng hốt. Ông thật sự không có ý định sẽ lấy mạng cô, nhưng đạn lại bay ra ngoài.

Aimee đẩy Dạ Thiên ra, chịu đựng vết thương trên người, chạy tới, chắn trước mặt Thôi Thục Viện. Mà viên đạn đó bắn thẳng vào ngực Aimee.

“Chị………” Thôi Thục Viện không nghĩ tới, người chị vô cùng ghét cô từ trước đến nay lại có thể đỡ đạn thay cô.

“Tiểu Viện, đừng động tới chị. Mau rời khỏi đây đi!” Aimee ngã vào trước ngực Thôi Thục Viện, mỉm cười.

“Chị, tại sao chị lại ngu ngốc như vậy? Tại sao lại nộp mạng thay em?” Nước mắt trượt ra khỏi hốc mắt Thôi Thục Viện, ôm lấy Aimee máu me đầy người.

“Tiểu…… Tiểu Viện………. rời……….. Lúc này rời đi thôi………… đến……….. đến một………….. nơi…… không ai biết…… biết em……….., tìm…….. tìm………… người yêu của em……….. tốt lắm…….., giúp……… giúp chị………. hoàn…….. hoàn thành………… cuộc sống……….. chưa……… chưa bao giờ trải nghiệm qua.” Cô đã không còn muốn sống nữa rồi, kể từ tối hôm qua, cô đã không muốn sống nữa.

Cô thật không ngờ, người cha nuôi dưỡng hai người bọn cô từ trước tới nay lại có thể biết tìm nhiều người làm nhục cô như vậy, khiến cho cô mất cả ý nghĩ muốn sống.

Cô đã không còn là cô gái sạch sẽ nữa rồi, chỉ có chết, mới có thể khiến cho cô quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra đêm qua.

Tất cả những gì xảy ra đêm qua giống như một cơn ác mộng, vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô.

Sau khi bọn chúng làm nhục cô còn tiếp tục đánh đập cô. Hoàn toàn không xem cô là một con người, còn Thôi Sử Viễn thì ngồi bên cạnh nhìn những tên kia làm nhục cô như thế nào, hành hạ cô như thế nào.

Cô đã không được xem là con người, đã bị ông ta hành hạ như vậy, cho dù chết bởi họng súng của ông ta thì như thế nào?

Ông ta đã nói, ông ta sẽ không để cho cô chết dễ dàng như vậy; nhưng mà, cô lập tức có thể rời đi, có thể rời khỏi thế giới khiến trái tim cô đau đớn.

“Chị, chị không được chết! Chị không thể bỏ rơi Tiểu Viện, chị đã đồng ý với em….. chúng ta sẽ cùng nhau hạnh phúc.” Lúc còn rất nhỏ, hai bóng dáng nho nhỏ ở trong cô nhi viện tối om om, bọn họ giống nhau như đúc, quần áo trên người không biết đã mặc bao lâu, làm cho người ta không dám đến gần.

“Chị, bọn họ đều nói chúng ta là những đứa con hoang không ai yêu thương, chị nói có đúng không?” Thôi Thục Viện và Aimee bằng nhau, mới ba tuổi.

Thục Viện và Thục Hiền là tên của bọn họ, sau khi được Thôi Sử Viễn nhận nuôi, bọn họ mới đổi họ tên.

“Không đâu, chúng ta không phải không có người yêu thương, sẽ có một ngày chúng ta được hạnh phúc.” Trên khuôn mặt nho nhỏ của Aimee có nụ cười, kéo bàn tay nhỏ bé của em gái.

Khi đó, ngay cả tên bọn họ cũng không có. Trong cô nhi viện, viện trưởng không thích bọn họ, các bạn nhỏ cũng không ưa thích bọn họ, đối xử với bọn họ như những đứa con hoang, mỗi lần nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức sẽ dùng bùn, viên ngói ném bọn họ. Vết thương trên người bọn họ đều do những đứa trẻ đó ném đá gây ra.

Thế nhưng các cô không biết chúng nó cũng giống mình, đều là những đứa bé không ai mong muốn, không ai yêu thương, lại còn cảm thấy mình cao quý hơn bọn cô.

“Có thật không? Nhưng mà làm sao chúng ta mới có thể hạnh phúc đây chị?” Thôi Thục Viện không hiểu, các cô thật sự có thể hạnh phúc sao?

“Thật, đợi đến ngày mai khi chúng ta nhìn thấy tia ánh sáng mặt trời đầu tiên, chúng ta sẽ gặp hạnh phúc.” Đúng như những gì chị nói, có một chú đến dẫn bọn họ đi, cho bọn họ mặc những bộ quần áo xinh đẹp nhất, cho bọn họ ở căn phòng lớn nhất, xinh đẹp nhất, để cho bọn họ cảm thấy, bọn họ giống như những cô công chúa nhỏ.

Bọn họ, rất hạnh phúc!

Giống như Aimee đã nói, đợi đến ngày mai khi nhìn thấy tia sáng mặt trời đầu tiên, bọn họ sẽ hạnh phúc.

“Sẽ, Tiểu Viện, ngày mai……. khi…….. mặt trời……. mọc………, khi em thấy được……. tia sáng……….. đầu tiên……… sẽ được……… chị….. chị….. và……… và………em………… sẽ……, rất hạnh phúc………. rất hạnh phúc………” Aimee cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp.

“Chị……….” Cô khóc ôm chặt lấy Aimee, tại sao tất cả mọi chuyện lại trở nên như thế này? Chẳng phải bọn họ không nên đối xử với nhau như vậy sao?

“Không được……….. không……….. khóc, Tiểu Viện……. Viện……….. đồng ý…….. với chị. Về sau…………….. không được………… khóc nữa, em…….. phải kiên cường.” Thôi Thục Viện gật đầu thật mạnh, cô sẽ không khóc nữa, nhất định sẽ không khóc nữa.

Đưa tay lau nước mắt trên mặt mình, cô ôm thật chặt lấy Aimee, cô muốn đưa chị đi theo, mang theo những ngày hạnh phúc đã qua, hạnh phúc thuộc về bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.