Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Chương 35: Lưu Luyến Không Rời



Uông Tĩnh Phong hạ quyết tâm, quyết định bắt đầu cảnh cáo. Vậy mà, lời sau khi ra khỏi miệng, lại trở thành ân cần hỏi thăm."Ngày hôm qua cô không phải thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ?"

"Ừ, không sai." Lan Sơ vô cùng thành thực dùng sức gật đầu một cái, nghi ngờ hỏi: "Làm sao anh biết?"

"Tôi nghe người khác nói." Uông Tĩnh Phong sửng sốt, trợn tròn mắt nói mò. Nếu mà từ hắn Lan Sơ phát hiện Đông Lý Lê Hân thật ra vẫn một mực âm thầm giám thị cô..., vậy hắn liền xong đời.

"A." Lan Sơ không nghi ngờ gì, nụ cười khóe miệng càng ngày càng rực rỡ.

Uông Tĩnh Phong hít sâu một hơi, chuẩn bị chính thức cảnh cáo."Cái đó. . . . . . Cô." Nhưng đối mặt với Lan Sơ bày ra khuôn mặt nhỏ bé tươi cười giống như đứa trẻ vô tội, làm hắn thật sự nói không ra bất kỳ từ ngữ có liên quan đến cảnh cáo.

Lan Sơ càng thêm tò mò. "Làm sao vậy?" Tại sao Uông Tĩnh Phong rõ ràng có điều muốn nói, nhưng lúc nào cũng là bộ dáng muốn nói rồi lại thôi?

"Không có gì, tôi chỉ là có chút lo lắng cô, cho nên tới xem một chút." Nội tâm vẫn đấu tranh không biết bao nhiêu lần, cuối cùng Uông Tĩnh Phong rốt cuộc vẫn chấp nhận bỏ qua cảnh cáo. Loại chuyện người xấu mới làm này, cũng chỉ có Đông Lý Lê Hân mới am hiểu. Giống như hắn là người đàn ông thiện lương, hắn thật sự là làm không được. Đã như vậy, hắn cần gì phải miễn cưỡng mình đây?

Nghe vậy, mặt mày Lan Sơ lập tức hớn hở. "Thật sao? Anh thật là rất có lòng, cám ơn."

Thật không hổ là gen hoàn mỹ trong cảm nhận của cô. Tại sao cô lại không có phát hiện Uông Tĩnh Phong sớm một chút đây? Nếu như phát hiện Uông Tĩnh Phong sớm một chút, cô làm sao phải đi một vòng lớn như vậy. Kết quả mượn được vẫn là mầm mống thứ phẩm.

"Cô. . . . . . Về sau cô nhất định phải coi chừng bảo trọng, Đông Lý là người cực kỳ thù dai, nếu là đứa bé xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho cô." Sau khi nói quan tâm ra khỏi miệng, Uông Tĩnh Phong chợt có chút dở khóc dở cười. Mới vừa rồi hắn nói những thứ gì à? Không phải là hắn tới cảnh cáo Lan Sơ sao? Thế nào biến thành quan tâm, thăm hỏi rồi. Được rồi, lần này hiểu lầm khẳng định rất lớn. Lan Sơ đơn thuần như vậy. . . . . ., cô làm sao sẽ nghĩ đến mục đích hôm nay hắn tới đây chính là muốn cảnh cáo cô.

"Ừ." Lan Sơ nghe lời gật đầu một cái, mặt cảm động nhìn Uông Tĩnh Phong. "Uông tiên sinh, ANH thật sự rất tốt bụng a." Quả nhiên cô không có nhìn lầm, quả thật gen Uông Tĩnh Phong là hoàn mỹ nhất . Vì khó được gen hoàn mỹ như vậy, cô có nên suy tính một chút sinh hai đứa bé.

"A. . . . . . Ha ha." Uông Tĩnh Phong bị ánh mắt của còn kém không phát sáng của Lan Sơ nhìn, trong lòng tràn đầy lạnh lẽo, hắn giựt giựt khóe miệng, cứng ngắc cười hai tiếng. Đột nhiên hắn hối hận tới cực điểm.

Nói đến bây giờ, Uông Tĩnh Phong đã không còn lời để nói.

Lan Sơ cũng đồng dạng không nói lời nào, chỉ là vô cùng chăm chú lên xuống trái phải quan sát hắn.

Sau khi an tĩnh, không khí trong phòng khách ít nhiều có thay đổi có chút xấu hổ rồi. Nhất là Uông Tĩnh Phong, càng bị Lan Sơ quan sát đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức đứng dậy cáo từ. Nhưng đang ở thời điểm hắn sắp mở miệng nói hẹn gặp lại, Lan Sơ lại đột nhiên mở miệng. Giành trước một bước phá hủy nguyện vọng mãnh liệt hắn nghĩ muốn rời đi.

"Uông tiên sinh, xin hỏi, tôi có thể hỏi anhmấy vấn đề riêng không?" Lan Sơ hỏi tương đối khách khí, tương đối cẩn thận.

Uông Tĩnh Phong vốn muốn cự tuyệt, ở thấy ánh mắt gần như cầu xin của Lan Sơ tiến công đến, cuối cùng lại gật đầu."Được. . . có thể." Đối phương là người phụ nữ có thai, hắn không hạ được quyết tâm a.

"Anh kết hôn chưa?" Lan Sơ cũng không quanh co lòng vòng, gọn gàng dứt khoát liền đặt câu hỏi rồi.

"Không có, không có." Uông Tĩnh Phong bị sặc một chút, nói thật.

"Vậy anh có bạn gái không?" Lan Sơ lập tức lại hỏi ra vấn đề thứ hai.

"Cũng không có." Hai vấn đề hỏi thăm có chút giống nhau, đột nhiên Uông Tĩnh Phong giống như đã hiểu ra cái gì. Ở đáy lòng hắn không khỏi thở dài một cái. Có mị lực, quả thật là một chuyện rất phiền não.

Trước kia, hắn đã từng hoài nghi, Lan Sơ nhìn trúng là thân phận cùng địa vị của Đông Lý Lê Hân, mới có thể ra tay với cậu ấy. Bây giờ nhìn lại, hắn hoàn toàn là hiểu lầm cô. Từ lúc vừa mới bắt đầu, thái độ của Lan Sơ đối với Đông Lý Lê Hân hết sức ác liệt. Mà sau khi gặp hắn, liền nhìn cũng không muốn nhìn Đông Lý Lê Hân một cái. Ai, cái này bảo hắn làm sao cho phải đây? Cự tuyệt như thế nào, mới không tổn thương lòng của cô đây?

Lan Sơ trầm mặc hồi lâu, thật lâu, mặt mới bừng tỉnh hiểu ra cho ra kết luận. "Thì ra là Uông tiên sinh không có ai muốn a." (ha ha ha. Chết mất)

Trong phút chốc, Uông Tĩnh Phong đang phiền não tập trung tinh thần tìm cách uyển chuyển cự tuyệt tình cảm Lan Sơ, trực giác giống như có một trận gió bắc đột nhiên thổi qua trước mặt hắn. Hắn không có ai muốn. . . . . . Không có ai muốn. . . . . .

"Như thế này thật tốt quá." Thấy Uông Tĩnh Phong không nói lời nào, Lan Sơ cho là hắn ngầm thừa nhận. Điều này làm cho nàng thở một hơi thật mạnh.

"Cái gì?" Uông Tĩnh Phong không lý giải được vẻ mặt vui mừng của Lan Sơ rốt cuộc là có ý gì.

"Không có gì, ý của tôi là, nếu như vậy, Uông tiên sinh sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái." Lan Sơ cố gắng làm cho mình cười thân thiện hơn một chút, nhưng nhìn ở trong mắt của Uông Tĩnh Phong, không thể nghi ngờ là cô đang cười gian.

"Cái đó, thời gian không còn sớm, tôi muốn trở về công ty." Uông Tĩnh Phong không chịu nổi, đứng dậy liền cáo từ.

"Nhanh như vậy?" Lan Sơ có chút kinh ngạc, trong lòng không nhịn được thất vọng.

"Tôi là thuận đường tới đây, không có xin nghỉ với công ty, cho nên, không thể nán lại quá lâu." Uông Tĩnh Phong vừa nói vừa hướng cửa trước đi qua.

Lan Sơ không có ngăn cản, nhưng cô nắm chặt thời gian hỏi một vấn đề cuối cùng."Uông tiên sinh, về sau anh có thể mỗi ngày đều thuận đường tới xem tôi cùng Niếp Niếp một chút hay không?"

Uông Tĩnh Phong không rõ chân tướng, dừng bước quay đầu lại.

Lan Sơ đứng dậy đối mặt với Uông Tĩnh Phong, khẽ vuốt ve bụng của mình, trong ánh mắt tràn đầy âu yếm cùng ấm áp của người sắp làm mẹ. " Gen của Uông tiên sinh thật sự là quá hoàn mỹ, tôi nghĩ, nếu là mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Uông tiên sinh, tin tưởng gen của Niếp Niếp không quá hoàn mỹ, nhất định có thể thay đổi một cách vô tri vô giác." Cô sẽ không bởi vì suy tính sinh thứ hai đứa bé, mà bỏ quên bảo bối thứ nhất của mình. Bất luận là người nào cung cấp mầm mống, chỉ cần là con của cô, vậy thì đều là bảo bối của cô.

"Hẹn gặp lại." Uông Tĩnh Phong khóe miệng lần nữa co lại mãnh liệt, hắn vô cùng dứt khoát xoay người rời đi. Chỉ mong hiện tại Đông Lý Lê Hân sẽ không kiểm tra máy theo dõi trong nhà Lan Sơ nữa. Nếu không, hắn nhất định sẽ bị cậu ta cho bóp chết tươi.

Lan Sơ vô cùng không muốn đuổi tới ngưỡng cửa, hướng bóng lưng Uông Tĩnh Phong hô: "Uông tiên sinh, anh từ từ đi!"

Nghe tiếng gọi ầm ĩ rất có cảm tình của Lan Sơ, Uông Tĩnh Phong lập tức bước nhanh hơn.

"Lúc lái xe phải cẩn thận a, thời điểm qua đường càng phải cẩn thận a, ăn cơm thật tốt a, không cần làm thêm giờ thêm đến quá muộn a!" Lan Sơ thật sự là rất không muốn để Uông Tĩnh Phong rời đi, không nhịn được như mẹ già dặn dò. Người ta cố ý sáng sớm tới đây thăm cô, đương nhiên là cô muốn nhiệt tình một chút. Huống chi, sự nhiệt tình của cô đều là phát ra từ đáy lòng.

Lần này, Uông Tĩnh Phong trực tiếp chạy trốn, giống như sau lưng có sài lang hổ báo.

Lan Sơ đứng thật lâu ở ngưỡng cửa, lưu luyến không rời nhìn phương hướng Uông Tĩnh Phong biến mất. Rất lâu, cũng không muốn đóng cửa. Không biết ngày mai, Uông Tĩnh Phong có còn đến xem cô hay không?

Mà Uông Tĩnh Phong lo lắng không phải không có lý, sự thật chứng minh, Đông Lý Lê Hân xác thực đúng lúc kiểm tra máy theo dõi. Chỉ là, hắn cũng không có đi bóp chết Uông Tĩnh Phong. Bởi vì, hắn đem món nợ này nén lại ghi tiếp. Tính toán đợi sau khi Lan Sơ sinh xong đứa bé, lại một lần nữa tính tìm cô thanh toán tất cả các món nợ từ trước đến nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.