Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Chương 37: Điện Thoại Cầu Cứu



Lan Sơ không biết rốt cuộc mình ngồi ở cửa trước bao lâu, cho đến khi cô cảm giác hai cái chân nhỏ truyền từng từng đợt nhức mỏi rõ rệt thì bỗng nhiên phát hiện, bất luận là điện thoại bàn hay là điện thoại di động của cô, hình như đã không còn ồn ào rồi.

Cô thận trọng đem lỗ tai áp vào trên ván cửa, nghiêng tai lắng nghe. Ngoài phòng một mảnh tĩnh mịch. Nhưng mà, cô không xác định được người chuyển phát quỷ dị đã rời đi thật hay chưa. Cô cũng không thể cứ ngồi ở sau cửa chờ đợi được. Cô phải nghĩ biện pháp liên lạc với bọn Hồng Quyên, mới có thể bảo đảm không có sơ hở.

Cắn răng, Lan Sơ tựa vào vách tường từ từ đứng lên. Sau đó, cô hít sâu một hơi, dùng tốc độ nhanh nhất từ cửa trước trực tiếp xông về phía phòng ngủ.

Bổ nhào vào giường trong nháy mắt, Lan Sơ lập tức thở dài một hơi. Nhưng cô có chút không dám trì hoãn, lập tức lấy ra điện thoại di động Hoàng Oanh bí mật đưa cho cô, tìm được số điện thoại của Hồng Quyên.

"Xảy ra chuyện gì?" Điện thoại vừa mới vang, Hồng Quyên liền lập tức nhấn nút trả lời. Đây là lần đầu tiên Lan Sơ dùng điện thoại di động Hoàng Oanh đưa cho cô ấy để gọi điện thoại cho cô, vậy chứng mình, nhất định là xảy ra chuyện gì rất gấp gáp.

Nghe được thanh âm Hồng Quyên, cảm giác trong lòng Lan Sơ thoáng an định một chút. Cô hít sâu một hơi, cố gắng làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh một chút. "Hồng Quyên, cậu cẩn thận nghe mình nói, mình không biết rốt cuộc là mình quá nhạy cảm hay là thật có chuyện gì."

"Nói." Hồng Quyên nhíu chặt lông mày, trái tim bị bóp chặt. Cô lờ mờ cảm thấy trong thanh âm Lan Sơ giống như có một tia run rẩy.

"Thời điểm mình ngủ trưa vừa rồi, nghe được có người nhấn chuông cửa, sau đó có một người đàn ông xa lạ ở bên ngoài nói là người đưa thư. Lúc chuẩn bị mở cửa trước, mình vô ý liếc qua mắt mèo nhìn, người kia đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, không thấy rõ đường nét gương mặt." Lan Sơ dừng một chút, lại hít sâu một hơi sau đó mới tiếp tục nói. "Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, mình không biết người đàn ông này, hắn tuyệt đối không phải là nhân viên làm việc đưa thư trước kia. Hơn nữa, gần đây căn bản mình cũng không có đặt hàng thứ gì. Cho nên căn bản cũng không thể có chuyển phát gì. Trừ phi là trong ba người các cậu có người mua cho mình thứ gì." Nói tới chỗ này, Lan Sơ giống như nhớ tới cái gì, thuận miệng hỏi một câu, "Trong các cậu có người nào mua đồ cho mình?"

Nghe xong Lan Sơ miêu tả, Hồng Quyên mày nhíu lại chặt hơn, cô lập tức trầm giọng hỏi: "Cậu mở cửa không?"

Lan Sơ thở dài một hơi, trả lời: "Không có, mình không dám mở." Cô biết mình có thể là quá nhạy cảm, xem tình huống của cô bây giờ, cô muốn không nhạy cảm cũng không được.

"Vậy bây giờ người kia đi chưa?" Hồng Quyên tiếp tục đặt câu hỏi, trong giọng nói đã khó nén khẩn trương cùng nồng đậm lo lắng.

"Mình không biết, mình chỉ biết thời gian hắn nhấn chuông cửa rất lâu, hơn nữa, thời điểm hắn nhấn chuông cửa, điện thoại di động của mình cùng điện hoại bàn vẫn không ngừng cuồng vang." Bây giờ suy nghĩ một chút, Lan Sơ vẫn có chút cảm giác tim đập nhanh. Đè lại trái tim, bỗng nhiên cô lại nghĩ tới một vấn đề khác. "Đúng rồi, mới vừa rồi, các cậu có ai gọi điện thoại cho mình không?"

"Mình không có." Hồng Quyên trả lời vô cùng dứt khoát, "Vậy sao bây giờ cậu mới gọi điện thoại cho mình?" Nếu mà sớm nhận được điện thoại của Lan Sơ, nói không chừng hiện tại cô cũng đã chạy tới nhà trọ của cô ấy rồi.

"Khi đó mình nhìn thấy hắn lấy cái gì đó áp vào mắt mèo, sợ quá nên trực tiếp ngồi trên mặt đất, căn bản cũng không dám động đậy, sợ hắn sẽ thấy." Lan Sơ thở dài một cái, thành thật trả lời. Cũng đừng trách cô nhát gan sợ phiền phức như vậy. Bụng cô to như vậy, muốn đánh chết một con chuột cũng không dễ dàng, huống chi đối phương còn là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh. Nếu là lúc trước, cô đã sớm cầm vũ khí tự chế xông ra cùng người xấu quyết đấu.

"Bây giờ cậu ở đâu?" Nghe vậy, Hồng Quyên không ngồi yên, cô hận không thể lập tức xuất hiện ở trước mặt của Lan Sơ.

Lan Sơ trả lời: "Phòng ngủ." Nói chuyện cùng Hồng Quyên một hồi, tâm tình của cô cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại. Chỉ mong người chuyển phát kỳ quái bên ngoài đã đi rồi, cô thật sự không muốn bị kinh sợ lần nữa.

"Cửa đóng không?" Hồng Quyên liên tiếp hỏi nhiều cầu, trong lúc cùng Lan Sơ nói chuyện, nàng đã chuẩn bị tốt để lên đường.

"Không có, mình không dám đóng, mình sợ nếu như người kia chưa có rời đi, có thể sẽ phát hiện ra." Lan Sơ vừa nói, vừa quan sát phòng ngủ của mình, cô nhìn đồ đạc một chút xem có cái gì có thể dùng làm vũ khí. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô cũng có thể dùng để tự vệ.

"Cậu trước tỉnh táo lại, sau khi cúp điện thoại, lập tức gọi điện thoại tìm phòng bảo an, hỏi bọn họ một chút, người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen đã đi chưa, nếu như chưa đi, bảo bọn họ chú ý người này một chút, không để cho hắn rời đi. Mặt khác, bảo bọn họ lập tức cho một người lên lầu xem một chút. Nhưng mà, biểu hiện tự nhiên một chút, không cần bứt dây động rừng. Hiện tại mình sẽ dẫn người tới đó, cậu ở trong phòng ngủ ngàn vạn tránh cho tốt." Mặc dù rất muốn tiết kiệm thời gian, nhưng Hồng Quyên vẫn chỉ huy cặn kẽ qua điện điện thoại. Thật ra thì cô có thể bảo Lan Sơ gọi cho phòng bảo an bắt người đàn ông kì lạ đó trước. Nhưng mà, nếu bọn họ không có bắt được, tình hình Lan Sơ sẽ thay đổi càng thêm nguy hiểm.

Lan Sơ dùng sức gật đầu một cái, "Được, mình biết rồi, cậu mau đến đây."

"Yên tâm đi, không có việc gì." Cúp điện thoại, biểu tình Hồng Quyên nhanh chóng thay đổi nghiêm trọng. Bởi vì cô cũng không xác định được chắc chắn Lan Sơ sẽ không có chuyện gì. Vừa nghĩ như thế, cô lập tức vọt ra khỏi phòng làm việc.

Nắm thật chặt điện thoại di động, Lan Sơ nhịn không được không tiếng động thở dài một cái.

Vươn tay, đang chuẩn bị cầm lấy cuốn sổ, nháy mắt đã tìm được số của phòng bảo an, đột nhiên Lan Sơ nghe được cửa trước truyền đến một hồi âm thanh sột soạt. Sự phát hiện này, làm cho trái tim của cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô vội vàng lấy ra sô điện thoại của phòng bảo an, nhanh chóng gọi đi.

Đơn giản đem cả sự kiện nói rõ cho nhân viên phòng bảo an, sau đó cô chợt kéo một ngăn kéo phía dưới cùng bên tay trái tủ đầu giường. Từ bên trong lấy ra một hộp gỗ đàn hương chạm trổ vô cùng xinh đẹp.

Trận tiếng vang khiến Lan Sơ kinh hãi vẫn còn tiếp tục.

Cô hít một hơi thật sâu, giương mắt nhìn một chút cửa phòng ngủ mình mở rộng. Sau yên lặng mở hộp ra, lấy ra khối Trường Mệnh Tỏa óng ánh trong suốt, màu xanh lá cây, nắm thật chặt trong bàn tay của cô.

Cô biết, là một nhà khoa học từng trải, cô tuyệt đối không có bất kỳ tư tưởng mê tín. Vậy mà trước, vì bảo vệ Niếp Niếp của cô. Cô cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào thứ đồ trong tay cô, từng có người vỗ lồng ngực nói cho cô biết, Phỉ Thúy Trường Mệnh Tỏa có linh khí. Nếu lần này, cô cùng Niếp Niếp của cô đều có thể bình an vô sự. Như vậy về sau, cô nhất định sẽ đem khối ngọc Trường Mệnh Tỏa này ngày ngày đeo trên cổ, sẽ không ngày đêm đem nó khóa ở trong ngăn kéo.

Cũng không biết lầ khối ngọc lâu năm có lực lượng thần bí vô hình gì, hay là Lan Sơ gọi điện thoại cầu cứu vô cùng kịp thời. Không bao lâu, tiếng vang quỷ dị từ bên ngoài cửa trước truyền tới lại đột nhiên biến mất không thấy.

Nhưng mà Lan Sơ vẫn là không dám động đậy ngồi ở trên giường, thở cũng không dám thở mạnh. Mà bàn tay nắm chặt khối ngọc Trường Mệnh Tỏa, từ lâu đã đầy mồ hôi lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.