Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Chương 42: Bóng Ma Trong Lòng



Mở cửa, đứng ở cửa trước nhìn phòng trọ có đoạn thời gian không có ở của mình, Lan Sơ không nhịn được tinh thần sửng sốt. Nháy mắt, thoáng hiện bóng ma quỷ dị, đột nhiên từ tim của cô xẹt qua. Cô không khỏi chấn động toàn thân, đáy mắt nổi lên một tia thần sắc sợ hãi.

Cô nhanh chóng xoay người, đem cửa trước tầng lớp khóa kỹ. Tiếp đó, cô bưng tới một cái ghế đặt ở phía sau cửa. Trên ghế để đầy bình thủy tinh dễ vỡ, phát ra tiếng vang cực lớn.

Sau khi làm xong tất cả, tay cô lại cầm một cây chổi, một phen bắt đầu kiểm tra toan bộ nhà trọ. Cho đến khi cô xác định một trăm phần trăm trong căn hộ không có ẩn núp bất kỳ nhân vật khả nghi nào, thậm chí cả đồ vật khả nghi, sau đó cô mới coi là yên tâm.

Chỉ là, đợi đến lúc ngủ cô muốn lên giường, cô cũng để cái ghế ở phía sau cửa phòng ngủ, trên ghế cũng để đầy bình thủy tinh.

Cho dù là như vậy, nhưng đêm nay Lan Sơ cũng không an tâm ngủ.

Không chỉ có đêm nay, liên tiếp chừng mấy ngày, chất lượng giấc ngủ của Lan Sơ cũng rõ ràng giảm xuống rất nhiều. Cô thường sẽ ở lúc nửa đêm vô duyên vô cố giật mình tỉnh lại. Đèn của phòng khách mỗi buổi tối cũng thắp sáng. Ngay cả trong phòng ngủ, cô cũng bật một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng thẳng tắp hướng về phía cửa sổ.

Giấc ngủ chất lượng giảm xuống, trực tiếp làm cho Lan Sơ ban ngày không có tinh thần gì. Thời điểm làm việc gì cũng hoảng hoảng hốt hốt.

Cứ như vậy, bất luận là Uông Tĩnh Phong hay là Đông Lý Lê Hân, cũng có chút không yên lòng rồi.

Trải qua nhắc nhở Uông Tĩnh Phong, Đông Lý Lê Hân lập tức hạ mệnh lệnh cho Uông Tĩnh Phong làm nhiệm vụ mới. Để cho cậu ta ngày ngày cầm một giỏ hoa khác nhau, vừa tinh xảo vừa đẹp đẽ đi thăm Lan Sơ. Ngoài ra còn bổ sung thêm một phần thức ăn ngon.

Rõ ràng ngày ngày đi thăm Lan Sơ với mưu đồ gây rối của mình cũng đã đủ làm Uông Tĩnh Phong nhức đầu rồi, kết quả mỗi ngày hắn còn phải thay đổi chủng loại giỏ hoa cùng làm thức ăn ngon cho Lan Sơ. Cũng không phải hắn không có biện pháp làm được, mà là không hiểu tại sao hắn là trợ lý nhưng lại muốn hắn ngày ngày tặng hoa cho phụ nữ của Đông Lý Lê Hân. Mặc dù trên thực tế là Đông Lý Lê Hân đưa, nhưng mà Lan Sơ cũng chỉ thừa nhận hắn.

May mắn, hắn liên tiếp tới cửa thăm hỏi chừng mấy ngày, tâm tình phòng bị của Lan Sơ từ từ không có mãnh liệt như vậy nữa. Mặc dù cô còn có chút cẩn thận, chất lượng giấc ngủ vẫn như cũ không tính là đặc biệt tốt.

Chỉ là, riêng điểm này hiển nhiên còn chưa đủ. Nhiệm vụ của hắn là phải bảo đảm khiến Lan Sơ khôi phục lại trạng thái ngày trước.

Giơ lên giỏ hoa cùng một hộp điểm tâm kiểu phương tây, lần thứ sáu đứng ở ngoài cửa nhà trọ của Lan Sơ, Uông Tĩnh Phong không nhịn được liên tiếp thở dài mười mấy lần. Loại cuộc sống này, lúc nào thì mới kết thúc a? Ngay cả đáy lòng than thở, nhưng hắn vẫn là nhắm mắt nhấn chuông cửa.

Chỉ một lát sau, Lan Sơ vèo một cái ra mở cửa. Cười mị mị nhìn Uông Tĩnh Phong ở ngoài cửa, nói: "Uông tiên sinh anh tới rồi, tôi chờ anh thật lâu."

"Trên đường có chút kẹt xe." Lông tơ Uông Tĩnh Phong lập tức lại dựng lên. Đây gần như đã trở thành phản xạ có điều kiện của hắn.

"Oa, thật là xinh đẹp a!" Lan Sơ cặp mắt sáng lóng lánh nhìn chằm chằm Uông Tĩnh Phong giơ lên giỏ hoa cùng hộp điểm tâm trong tay, không nhịn được cảm thán ra tiếng. Uông tĩnh phong nhất định là biết thưởng thức, mỗi lần hắn tặng giỏ hoa đều vô cùng hợp thẩm mỹ của cô.

Nghe vậy, Uông Tĩnh Phong vội vàng đem giỏ hoa cùng điểm tâm hộp đưa vào trong ngực Lan Sơ. "Cô thích là tốt rồi."

"Làm sao có thể không thích, chỉ cần là Uông tiên sinh đưa, tôi đều sẽ thích." Lan Sơ không khách khí ôm đồ, xoay người đi vào phòng khách, đem giỏ hoa cùng điểm tâm hộp đặt ở trên khay trà. Sau đó, cô rót một chén trà mới pha cho Uông Tĩnh Phong trước. Tiếp đó, từ trong phòng bếp cầm hai đĩa cùng hai nĩa ra ngoài. Sau đó, cô đem hộp điểm tâm Uông Tĩnh Phong mang tới mở ra, hướng tất cả điểm tâm tạo hình tương đối ngọt ngào trên bàn ăn.

Nhấp một ngụm trà Lan Sơ pha, Uông Tĩnh Phong suy nghĩ, thuận miệng hỏi một câu. "Tối ngày hôm qua cô ngủ có ngon không?"

"Cũng được." Lan Sơ đang chuyên tâm thoải mái hưởng thụ mùi vị của điểm tâm, cũng không chú ý tới thái độ của Uông Tĩnh Phong, có một ít kỳ quái phức tạp.

"Chuyện cũng đã qua, cô đừng suy nghĩ nhiều quá." Uông Tĩnh Phong nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn lựa chọn phương thức nói thẳng. Nếu mà hắn vòng vo quá nhiều, nói không chừng Lan Sơ cũng bị chính hắn xoay chóng mặt đi.

"Tôi không nghĩ cái gì a." Lan Sơ vừa bắt đầu còn không nhận thấy có chỗ nào không đúng, sau khi phản ứng kịp, mới cảm giác có chút kỳ quái. Uông Tĩnh Phong làm sao biết cô đang suy nghĩ gì? "Anh là chỉ chuyện gì?"

Giống như là từ sau khi cô trở về nhà trọ có mấy ngày, Uông Tĩnh Phong bắt đầu ngày ngày tới thăm cô. Hơn nữa mỗi ngày đều sẽ mang theo giỏ hoa cùng các loại điểm tâm khác nhau. Mặc dù hắn làm bộ không thèm để ý, chỉ là cô có thể cảm nhận rõ ràng, thật ra thì Uông Tĩnh Phong cũng không nguyện ý làm như vậy. Cho nên chỉ có thể là hắn bị người ta nhờ vả. Vấn đề là, bọn họ làm sao sẽ biết tâm tư cảm thụ của cô?

"Có thể chính cô không có phát hiện, gần đây khí sắc của cô kém rất nhiều so với trước kia, bộ dạng giống như thiếu ngủ." Uông Tĩnh Phong một hồi kinh hãi, vội vàng che giấu sơ hở.

"Vậy sao? Tôi đúng là không có chú ý." Lan Sơ theo bản năng sờ sờ mặt của mình. Cũng khó trách Uông Tĩnh Phong sẽ nhìn ra , gần đây giấc ngủ của cô quả thật không tốt lắm. Xem ra, hình như cô lại nghĩ nhiều rồi. Đoạn thời gian gần đây, cô vốn là hay nghi ngờ như vậy.

Thấy thế, Uông Tĩnh Phong thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói tiếp. "Một người dù xui xẻo thế nào, cũng sẽ có mức độ. Nào có nhiều người xấu như vậy, ngày ngày cũng để cho cô gặp được, cô nói có đúng không?"

"Hình như đúng vậy." Lan Sơ suy nghĩ một chút, gật đầu một cái.

"Cho nên, cô thật sự không cần phải chịu ảnh hưởng lớn như vậy. Cô kinh hoàng khiếp sợ như thế này, chẳng những ảnh hưởng tới chính cô, còn ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng của cô, cũng lãng phí thời giờ cùng tinh lực của mình." Cuối cùng Uông Tĩnh Phong tự đem suy nghĩ của mình nói ra. Chỉ cần Lan Sơ có thể nghe vào, vậy nhiệm vụ của hắn rất nhanh là có thể kết thúc.

"Uông tiên sinh, biểu hiện của tôi rõ ràng quá sao?" Không biết là Uông Tĩnh Phong nói quá nhiều, hay là hắn nói quá mức xâm nhập nội tâm của mình, Lan Sơ nhịn không được có chút hoài nghi Uông Tĩnh Phong. Chỉ có từ sắc mặt của cô, Uông Tĩnh Phong thật sự có thể nhìn ra nhiều vấn đề tới như vậy sao?

"Có." Uông Tĩnh Phong kiên định gật đầu một cái, kiên nhẫn giải thích: "Tôi cũng không phải là ngày đầu biết cô, thời điểm cô ở trong nhà của Đông Lý, có thể ăn ngon ngủ ngon, mỗi ngày tinh lực gấp trăm lần, nhìn lại bộ dạng cô bây giờ một chút, rất tiều tụy. Chỉ cần tùy tiện suy nghĩ một chút, nên cái gì cũng hiểu rồi."

Lan Sơ cẩn thận suy nghĩ, tạm thời bỏ qua nghi ngờ của mình. "Cám ơn, anh thật có lòng." Cho dù Uông Tĩnh Phong thật sự có vấn đề gì, nói vậy cũng sẽ không muốn tổn thương cô. Hắn dù sao cũng là người của Đông Lý Lê Hân, việc hắn làm, cũng coi là tương đối bình thường.

"Cô thay vì khách khí với tôi như vậy, không bằng nghĩ biện pháp buông lỏng tâm tình, khôi phục lại trạng thái ngày trước của cô, cái bộ dáng này của cô, thật sự làm cho người ta không quen." Uông Tĩnh Phong ân cần khuyên bảo. Nhanh chóng khôi phục đi, tiếp tục như vậy nữa, hắn không bảo đảm mình sẽ không lộ chuyện ở trước mặt của Lan Sơ. Đến lúc đó, người xui xẻo nhất định là hắn. Sau khi Lan Sơ và Đông Lý Lê Hân ầm ĩ, nhất định cũng sẽ đem ánh mắt thù hận tập trung ở trên người của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.