Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Chương 52: Hôm Nay Rất Tuấn Tú



Sáng sớm hôm sau, Uông Tĩnh Phong lại chạy đến tìm Lan Sơ. Lần này hiển nhiên hắn tới không phải truyền lời .

Đáng thương Lan Sơ đang ngủ say. Chẳng những bị Uông Tĩnh Phong quấy rầy mộng đẹp, dưới sự thúc giục tựa như đòi mạng của hắn sau khi rửa mặt lung tung một phen, liền lập tức bị hắn lôi ra khỏi nhà. Lại mơ hồ bị Uông Tĩnh Phong nhét vào trong xe, chạy thẳng tới nhà Đông Lí Lê Hân.

Cây cối hai bên đại lộ, đã trụi hoàn toàn.

Lan Sơ vừa ngáp, vừa chẳng có mục đích xem xét cảnh vật phía sau không ngừng trôi qua cực nhanh.

Uông Tĩnh Phong không nói một lời, chuyên tâm lái xe. Quầng thâm chung quanh mắt của hắn, đã nói rõ hắn thiếu ngủ. Cũng vì vậy, tâm tình của hắn vô cùng không tốt. Hắn chỉ muốn nhanh hoàn thành nhiệm vụ Đông Lí Lê Hân phó cho hắn một chút, sau đó tìm nơi ấm áp thoải mái ngủ bù.

Sáng sớm chủ nhật, số lượng xe chạy loáng thoáng rất rộng rãi. Uông Tĩnh Phong và Lan Sơ gần như không gặp phải cản trở gì, thuận lợi rời nội thành.

Ánh mặt trời ấm áp quang đãng, từ phía chân trời rơi nghiêng xuống mặt đất. Theo đoạn đường càng ngày càng vắng vẻ, Lan Sơ có thể thấy cảnh sắc cũng càng thêm hoang vu. Vốn là rừng rậm xuân ý dào dạt, chỉ còn lại có từng thân cây trọc một. Bụi cỏ dày đặc, không biết từ lúc nào, không ngờ đổi thành màu vàng khô héo. Bất luận nhìn như thế nào, đều là một loại cảm giác thiếu sức sống lại hoang vu.

Khi Uông Tĩnh Phong vững vàng lái xe vào sân nhà thì Lan Sơ không nhịn được có chút u buồn. Lần trước thời điểm tới nhà Đông Lí Lê Hân, cảnh tượng trong vườn hoa vẫn sức sống bừng bừng. Mà bây giờ, chỉ có một mảnh mênh mông.

Cô không nghĩ ra, tại sao có thể có người thích ở trong hoàn cảnh tối tăm như nơi này. Hơn nữa, còn ở một mình. Đông Lí Lê Hân tên kia sẽ không sợ mắc phải chứng uất ức sao?

Chỉ là, lấy tính tình ác liệt lạnh như băng để xem, nói không chừng hắn cũng sớm đã uất ức.

Uông Tĩnh Phong đi tới trước cửa lớn thì mới phát hiện một điều vô cùng hiếm thấy, Lan Sơ đang ngẩn người sững sờ ở trong vườn hoa. Hắn có chút nghi ngờ vẫy vẫy tay với Lan Sơ, hô: "Mau vào đi!"

"À." Lan Sơ ngẩn ra, hồi hồn đuổi theo Uông Tĩnh Phong. Cô lúc nào thì thay đổi nhiều như vậy thích chõ mõm rồi hả ? Tên kia uất ức hay không uất ức liên quan gì tới cô.

Đầu bếp nhà Đông Lí Lê Hân rõ ràng đã sớm nhận được tin tức hôm nay Lan Sơ muốn tới làm khách, khi Lan Sơ còn chưa có vào cửa, ông cũng đã chờ ở cửa trước. Đợi đến khi Lan Sơ vừa lộ mặt, ông lập tức liền cười tít mắt nghênh đón. "Lan tiểu thư, cháu tới rồi, cháu tới thật là nhanh a, chú còn chưa có chuẩn bị xong đâu."

"Chuẩn bị cái gì?" Lan Sơ hai mắt tỏa sáng, nhất thời tràn đầy chờ mong.

"Cháu qua đây xem một chút." Chú đầu bếp cười thần bí, dẫn đầu đi vào phòng ăn. Sau đó ông giơ tay ý bảo một cái bàn ăn đã bày hơn nửa thức ăn ngon, mắt cười cong thành hai khe hở.

"Oa!" Tức thì Lan Sơ trừng lớn cặp mắt, cực kỳ vui mừng vọt tới trước bàn ăn, giống như thưởng thức trân bảo hiếm thấy, vòng quanh bàn ăn đi tới lại đi lui. Thức ăn phát ra ngoài một hồi lại một trận mùi thơm vô cùng mê người, làm cho cô không khống chế được nước miếng chảy ra.

Chú đầu bếp cực kỳ hài lòng với phản ứng của Lan Sơ, cười cười nói: "Nhanh ăn đi, một lát nữa lạnh thì ăn không tốt."

"Cám ơn chú!" Nếu không phải là mang thai không có tiện, Lan Sơ tuyệt đối sẽ xông lên ôm lấy chú đầu bếp, ở trên mặt ông hung hăng hôn vài cái. Nhưng vì không muốn ảnh hưởng công việc của chú đầu bếp, lúc này Lan Sơ đang ở ngồi xuống bàn ăn. Trực tiếp quơ múa đôi tay, bắt đầu ăn.

Sau khi Uông Tĩnh Phong đưa Lan Sơ đến phòng ăn, lập tức biến mất không thấy bóng dáng. Hắn vô cùng không khách khí chui vào một gian phòng khách, trong đầu buồn bực muốn ngủ.

Đông Lí Lê Hân còn chưa ra cửa, mặc dù hắn và mẹ của hắn có hẹn gặp nhau, nhưng thời gian vẫn còn rất sớm. Nghe được động tĩnh lầu dưới, hắn vốn là ở phòng ngủ nghỉ ngơi, không hiểu có chút không nhịn được đi xuống lầu. Thật ra thì hắn hoàn toàn có thể chờ sau khi ra cửa mới để Uông Tĩnh Phong đón Lan Sơ tới dùng cơm. Lại xác định vào thời gian này, cũng là suy nghĩ trong lòng khó nói lên lời của hắn.

Chầm rì rì từ trên lầu đi xuống, Đông Lí Lê Hân do dự, chần chờ nhưng vẫn đi tới bên ngoài phòng ăn. Trong phòng ăn chỉ có một mình Lan Sơ, cô chỉ lo nhét đồ ăn vào miệng mình, hiển nhiên không có phát hiện sự tồn tại hắn.

Lan Sơ ăn vô cùng sung sướng, hai bên quai hàm bị cô nhét căng phồng.

Chú đầu bếp vừa bưng khay từ trong phòng bếp ra, lập tức phát hiện Đông Lí Lê Hân đứng ở bên ngoài phòng ăn, người mặc áo choàng tắm màu trắng. Ông lập tức thu lại nụ cười khoa trương trên mặt, có chút nghiêm túc hỏi: "Đông Lí tiên sinh, bây giờ ngài muốn ăn bữa ăn sáng sao?"

"Ừ." Đông Lí Lê Hân gật đầu một cái, ánh mắt sáng ngời nhìn Lan Sơ, đi từ từ vào phòng ăn.

"Vậy ngài muốn ăn ở đâu?" Chú đầu bếp để khay xuống, bổ sung thêm một vấn đề.

Đông Lí Lê Hân nhìn bàn ăn bị Lan Sơ quét lộn xộn lung tung một chút, bình tĩnh trả lời: "Ở chỗ này thôi."

"Được, tôi lập tức chuẩn bị cho ngài." Chú đầu bếp gật đầu một cái, xoay người lại tiến vào phòng bếp.

"Cảm ơn. . . Cảm ơn." Chú đầu bếp vừa đi, Lan Sơ vội vàng nói cám ơn Đông Lí Lê Hân. Chỉ là miệng cô đầy thức ăn, hai chữ ‘cám ơn’ đơn giản, bị cô nói gần nhưu phân biệt không rõ. Xem ra lúc trước cô thật sự là trách lầm Đông Lí Lê Hân rồi, hắn cũng không phải hẹp hòi không chịu để Uông Tĩnh Phong đưa thức ăn ngon chú đầu bếp làm cho cô, mà là tính toán để cho cô trực tiếp đến gia đình hắn ăn. Quả nhiên, ăn ở trong nhà hắn, sảng khoái cực kỳ. Cô có thể hoàn toàn thả bụng, điên cuồng ăn đặc biệt ăn.

"Không cần khách khí." Giọng của Đông Lí Lê Hân vẫn lãnh đạm như cũ, hắn không tiếng động đi đến vị trí đối diện của Lan Sơ, an tĩnh ngồi xuống.

Lan Sơ theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn Đông Lí Lê Hân, không khỏi bật thốt lên. "Hôm nay anh rất đẹp trai a." Ừ, so với âu phục mà nói, vẫn là áo choàng tắm thích hợp với Đông Lí Lê Hân hơn. Áo choàng tắm dài ấm áp, ít nhiều còn có cảm giác Đông Lí Lê Hân ấp áp một chút.

Lan Sơ khen ngợi quá mức đột ngột, Đông Lí Lê Hân nghe xong trong lòng không hề phòng bị, trái tim không nhịn được đột nhiên rạo rực. Hắn nhanh chóng rũ mí mắt xuống, tránh được tầm mắt Lan Sơ.

Chỉ là hiển nhiên, vừa rồi Lan Sơ chỉ là vô ý cảm khái một tiếng, cũng không có ý tứ gì khác. Sau khi nói xong câu nói kia, cả người cô lập tức lại lao vào công việc tiêu diệt toàn bộ thức ăn ngon. Vô cùng dứt khoát bỏ quên sự tồn tại của Đông Lí Lê Hân.

Lâu không thấy Lan Sơ có động tĩnh gì, Đông Lí Lê Hân mấp máy môi, không nhịn được dùng dư quang khóe mắt liếc Lan Sơ. Trái tim lại một lần nữa không hề phòng bị đột nhiên rung động. Mặc dù tướng ăn của người phụ nữ ngu ngốc này vẫn là một bộ dáng quỷ đầu thai sợ chết, nhưng mà bộ dáng của cô ta cũng vì vậy trở nên càng thêm đáng yêu. Cô không buồn không lo như vậy, bộ dáng thiên chân vô tà, phải chăng có liên quan đến việc cô thích ăn? Rõ ràng dáng người nho nhỏ, tại sao có thể ăn nhiều thức ăn như vậy?

Khóe miệng Đông Lí Lê Hân bất tri bất giác giương lên một đường vòng cung cực mỏng. Hắn hi vọng, Lan Sơ có thể sinh ra một người cô con gái đáng yêu giống như cô ấy vậy, nhất định hắn sẽ toàn lực thương yêu cô con gái này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.