Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Chương 66: Tình Cảm Của Mẫn Huyên



Kể từ sau khi nói một cách thẳng thừng thân phận của hai người, Mẫn Huyên gần như dính mình ở nhà Lan Sơ.

Phàm là lúc hắn rãnh rỗi, hắn nhất định sẽ nương nhờ trong nhà Lan Sơ, giúp đỡ làm việc nhà, chăm sóc cục cưng. Một đoạn thời gian này, cho cục cưng ăn sữa tươi, thay tã, thậm chí là tắm, Mẫn Huyên đều làm hết.

Vừa bắt đầu, Lan Sơ cũng không cảm thấy có cái gì không ổn. Cho đến khi cô tình cờ phát hiện, lúc Mẫn Huyên ở trêu chọc cục cưng, lại dạy cục cưng gọi hắn là ‘ba’. Lần một lần hai, Lan Sơ làm bộ không để ở trong lòng. Nhưng về sau lặp lại bảy tám lần, trong lòng Lan Sơ có cảm giác không hiểu. Cô không biết Mẫn Huyên có ý gì, hắn cũng không có nói qua hắn muốn làm cha nuôi đứa bé.

Hiện tại bảo bối còn nhỏ, cho nên mỗi lần đáp lại Mẫn Huyên đều là giọng nói ê a. Nhưng đợi đến khi bảo bối biết nói, rất có thể nó sẽ thật sự xem Mẫn Huyên trở thành ba mình. Đây cũng chính là điều khiến trong lòng Lan Sơ cảm giác không thoải mái.

Hơn nữa, Mẫn Huyên chiếm cứ phần lớn thời gian ở chung của cô và cục cưng.

Không chỉ có là ở nhà, thời điểm cô muốn dẫn cục cưng ra cửa tản bộ, cũng sẽ bị Mẫn Huyên đoạt đi công việc ôm cục cưng. Một người đàn ông trưởng thành, dùng khăn lưng dành cho trẻ con bọc một đứa bé khéo léo đáng yêu ôm ở trước người, bất luận thấy thế nào đều vô cùng hấp dẫn con mắt. Mỗi lần do Mẫn Huyên cõng cục cưng cùng cô cùng nhau ra ngoài tản bộ thì bọn họ nhất định sẽ trở thành đối tượng bị người vây xem. Đối với việc này, Mẫn Huyên luôn là một bộ dáng cười tít mắt, vẻ mặt giống như nhặt được bảo vật. Lại khổ Lan Sơ. Cô có thể từ trong ánh mắt người khác thấy được hoặc hâm mộ, hoặc tò mò, thấy cô và Mẫn Huyên, người quen đều hiểu lầm quan hệ của 2 người. Cô không thích hiểu lầm như vậy, vô cùng không thích.

Đang lúc Lan Sơ âm thầm tính toán muốn như thế nào mới có thể thuyết phục Mẫn Huyên quá mức nhiệt tình thì không nghĩ tới, phiền toái thế nhưng tìm tới trước cửa nhà mình. . . . . .

Khó có được Mẫn Huyên có chuyện muốn làm, sáng sớm liền bị điện thoại gọi về ra ngoài. Lan Sơ giống như là vui vẻ ăn tết. Cô vội vã chuẩn bị túi xách của mình, cõng cục cưng ra cửa.

Khí trời không phải quá tốt, trời u ám, tựa hồ tùy thời sẽ mưa.

Chỉ là Lan Sơ đã chuẩn bị chu toàn, không thèm để ý khí trời sẽ thay đổi như thế nào.

Cõng cục cưng đi ra khỏi tiểu khu, Lan Sơ liền sau sắc cảm nhận được, lúc bất tri bất giác cục cưng hơn năm tháng đã lớn, lại cao không ít. Trước bởi vì Mẫn Huyên vẫn cướp ôm cục cưng, cô không có cơ hội tự mình cảm nhận. Quả nhiên, mẹ vẫn là nên thời khắc ở chung một chỗ cùng cục cưng, mới có thể càng khắc sâu cảm nhận được cục cưng lớn lên.

Đại khái là bởi vì tâm tình tốt vô cùng, Lan Sơ cõng cục cưng liên tiếp đi qua bốn năm con đường, cũng không cảm thấy mệt mỏi. Thậm chí càng đi càng hưng phấn, càng đi càng vui vẻ.

Khi cô sắp đi tới con đường thứ sáu, thì nháy mắt một người phụ nữ nhìn qua rất trẻ tuổi, lại lộ ra một cỗ lão luyện, hơi thở sắc bén của phụ nữ xinh đẹp, chặn lại đường đi của cô.

Người phụ nữ không che giấu chút nào nhìn cô từ trên xuống dưới, giống như là đang quan sát một hàng hóa đợi bán.

Đang lúc Lan Sơ không giải thích được, thời điểm không nhịn được muốn chủ động mở miệng hỏi thăm, người phụ nữ chợt giành mở miệng trước."Ừ. . . . . . Dáng dấp không tính là khó coi, nhưng thật ra có cảm giác vô cùng khéo léo." Nói xong, khóe miệng của người phụ nữ hơi giơ lên. Tựa hồ đối với ngoại hình Lan Sơ, bước đầu coi như hài lòng.

"Xin hỏi cô là?" Lan Sơ kỳ quái nhíu lông mày, cô và người phụ nữ này giống như hoàn toàn không biết. Hơn nữa, cô ta đang nói cái gì? Bộ dáng cô đẹp mắt hay khó coi, liên quan gì tới cô ta?

"Tôi muốn mời cô uống ly cà phê, không biết cô có nể mặt hay không." Người phụ nữ đáp phi sở vấn (hỏi một đằng trả lời một nẻo), vẻ mặt cười cười nhìn Lan Sơ. Tuy là hỏi ý Lan Sơ, chỉ là giọng nói của cô ta lại nghe không ra chút ý tứ trưng cầu nào.

"Cái đó, chúng ta hình như không quen biết." Lan Sơ bị hành động quái dị của người phụ nữ làm cho hồ đồ, người phụ nữ này chắc không có vấn đề đi. Ban ngày, sao lại ở ngoài đường phố tùy tiện ngăn lại một người phụ nữ xa lạ, hơn nữa còn muốn mời đối phương uống cà phê. Nghĩ thế nào, đều có chút giống như là đàn ông tiếp cận với phụ nữ.

Người phụ nữ cười cười, đúng tình hợp lí trả lời: "Tôi hiện tại liền quen biết với cô."

"Tôi mang theo cục cưng có thể không tiện." Lan Sơ vô cùng bất đắc dĩ, cô ngược lại rất hứng thú với người phụ nữ cá tính này. Vấn đề là, cô mang theo cục cưng, đoán chừng không có gì biện pháp chuyên tâm cùng cô ta đi uống cà phê.

"Không sao, tôi không ngại." Người phụ nữ không sao cả nhún vai một cái, ghé đầu liếc mắt nhìn cục cưng trong ngực Lan Sơ.

Bất chợt, trong giây lát Lan Sơ giống như đã hiểu ra cái gì. Cô thử dò xét quan sát người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp trước mắt này, thận trọng nói: "Cái đó, tôi. . . . . . Không phải đồng tính, tôi thích đàn ông, cô hiểu ý của tôi không." (cái gọi là giết người không dao chính là đây. Ha ha ha)

Miệng của người phụ nữ rõ ràng co quắp, nhìn Lan Sơ trong lúc nhất thời giống như không biết nên nói những gì.

Lan Sơ bị cô ta nhìn trong lòng tóc dựng thẳng, vội vàng khoát tay giải thích. "Cái đó, thật xin lỗi, tôi không có ác ý gì, tôi không phải là kỳ thị đồng tính, tôi chỉ là nói tương đối thẳng mà thôi." Cô thật đúng là nói chuyện không dùng đến não, tại sao có thể trực tiếp mà nói ra như vậy. Ngộ nhỡ đối phương thật sự là đồng tính, vậy cô chẳng phải là đã đả thương lòng của người ta, lại đả thương tự ái của người ta sao? Khó có được có một người phụ nữ sẽ coi trọng cô, cô kích động làm cái gì? Không thể tỉnh táo một chút để xử lý vấn đề sao?

Hồi lâu, người phụ nữ thật sâu thở ra một hơi, giống như để cho mình bình tĩnh lại. Sau đó, cô ta nhìn chằm chằm Lan Sơ, từng chữ từng câu, vô cùng rõ ràng trả lời: "Tôi cũng vậy không thích phụ nữ!"

"A, vậy thì tốt, vậy thì tốt." Lan Sơ nhất thời liền thở phào nhẹ nhõm, cô quả nhiên tố chất thần kinh quá nhạy cảm quá rồi. Cô làm sao lại có thể suy nghĩ lung tung liên tưởng với đồng tính rồi? Người làm mẹ, xác thực có tiềm ẩn một ít bệnh thần kinh. Giống như là vị mẹ dạ xoa, lại giống như chính cô.

"Xin mời." Người phụ nữ không hề nữa cùng Lan Sơ lãng phí thời gian, hướng cô làm một cái đưa tay ra hiệu mời.

Đang lúc này, Lan Sơ đột nhiên nghe được truyền đến từ sau lưng một hồi tiếng bước chân vô cùng chỉnh tề. Theo bản năng quay đầu nhìn lại, hai người đàn ông khôi ngô, không biết từ lúc nào ngăn chặn đường đi của cô. Căn cứ vào tình huống trước mắt, Lan Sơ chỉ có thể thỏa hiệp gật đầu. "Được rồi." Đối phương đồng dạng là phụ nữ, cô ta cũng sẽ không làm ra chuyện quá phận đi. Chỉ là, cô còn giống như nghe qua một câu nói khác. Câu nói kia hình như là: độc nhất lòng dạ đàn bà.

Lan Sơ vốn tưởng rằng người phụ nữ sẽ trực tiếp mang cô đến quán cà phê gần đó, kết quả cô ta lại dẫn cô tới trước một chiếc xe riêng dừng ở ven đường. Sau đó tự mình mở cửa xe, đứng ở một bên, mời cô lên xe.

Lan Sơ âm thầm cắn răng, lấy tay bảo vệ đầu nhỏ của cục cưng, thận trọng chui vào trong xe.

Xe giống như một phòng cá nhân nhỏ. Ngồi xuống, ngược lại còn có chút thoải mái.

Người phụ nữ đóng cửa xe, từ bên kia lên xe, ngồi ở bên cạnh Lan Sơ. Mà hai người đàn ông trước đó chặn đường đi của Lan Sơ lại lên ghế lái cùng ghế lái phụ.

Xe chậm rãi chạy. Người phụ nữ không nói một lời, hai người đàn ông trước mặt cũng không nói chuyện.

Không khí vô cùng trầm mặc, khiến tâm tình Lan Sơ không nhịn được có chút nặng nề. Cô nghiêng đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa xe một đường không ngừng vụt qua về phía sau cực nhanh, tâm tình không kiềm chế được thấp thỏm. Cô hình như không đắc tội với người nào đi. Trừ năm người kỳ quái xa lạ lần đó vây quanh cô, lại bị Mẫn Huyên cưỡng chế rời đi. Trong đó có một người chính là phụ nữ, nhưng là người phụ nữ kia và người phụ nữ này tuyệt đối không phải là cùng một người. Còn nữa, Mẫn Huyên hình như cũng đã đem chuyện kia xử lí rõ ràng.

Lan Sơ thấp thỏm cũng không có kéo dài quá lâu, không lâu lắm, xe liền dừng ở ngoài cửa một quán cà phê khá yên lặng.

Người phụ nữ xuống xe trước, sau đó cô ta hơi có chút phong phạm thân sĩ đi tới bên này Lan Sơ, tỉ mỉ thay cô mở cửa xe, mời cô xuống xe.

Lan Sơ cảm thấy rất kỳ quái, người phụ nữ xa lạ này đối với cố hình như khá lịch sự. Nhưng là cô vẫn còn không có chút đầu mối nào, hoàn toàn không biết cô ta là ai. Càng không biết rốt cuộc cô ta muốn nói với cô cái gì, hoặc là muốn làm cái gì.

"Tôi yêu Huyên ca, bất luận tôi lấy phương thức gì tồn tại ở trong sinh mệnh của anh ấy đều không quan trọng, chỉ cần tôi có thể cùng anh ấy ở chung một chỗ là được." Cô vẫn rất có tự tin, nhưng là hôm nay, ở đây, tất cả tự tin của cô đều bị đánh vỡ ở trước mặt người phụ nữ khéo léo này. Chỉ là, cô không hối hận, cũng sẽ không oán hận bất luận kẻ nào. Dù sao con đường này, là chính cô lựa chọn. Cô sẽ luôn cố gắng, cô sẽ tiếp tục kiên trì, trừ phi Mẫn Huyên cũng không cần cô.

Dẫn Lan Sơ đi vào quán cà phê, người phụ nữ trực tiếp tìm một chỗ an tĩnh nhất, vắng vẻ nhất ngồi xuống. Sau đó, cô ta gọi cho Lan Sơ một ly trà bưởi, còn mình là một ly cà phê.

Phục vụ viên cầm thực đơn vừa đi ra, người phụ nữ chợt lấy ra một gói thuốc thơm, chuẩn bị đốt lửa.

Thấy thế, Lan Sơ vội vàng lên tiếng ngăn cản. "Cái đó, xin lỗi, trước tiên có thể không cần hút thuốc không? Đối với đứa bé không tốt." Mùi thuốc với cô không sao, nhưng với cục cưng sẽ không tốt. Thời điểm cô mang thai, ngay cả Bạch Nhã cũng không dám ở trước mặt cô hút thuốc.

"A, ngại quá, tôi quên mất." Người phụ nữ sửng sốt, nhìn cục cưng trong ngực Lan Sơ một chút, áy náy cười cười. "Ha ha. . . . . . Thật đúng là người làm mẹ."

Lan Sơ gọn gàng dứt khoát mà hỏi: "Cô tìm tôi có chuyện gì?" Nếu không phải đồng tính, vậy đột nhiên xuất hiên một người phụ nữ xa lạ thì nhất định là có chuyện muốn nói với cô. Cô không muốn quanh co lòng vòng, bất luận chuyện tốt hay là chuyện xấu, sớm nói sớm giải thoát.

"Vưu Hải Lâm, là tên của tôi." Người phụ nữ cũng không giống như vội vã tỏ rõ ý đồ tìm đến của mình, đầu tiên vẫn tự giới thiệu mình.

"A." Lan Sơ gật đầu một cái, tên thật ra vô cùng dễ nghe. Người cũng bộ dạng xinh đẹp.

Đột nhiên, người phụ nữ tự xưng là Vưu Hải Lâm thẳng tắp nhìn chăm chú vào đôi mắt của Lan Sơ, nói gằn từng chữ: "Tôi là người phụ nữ của Mẫn Huyên."

"A!" Lan Sơ không khỏi một hồi kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, hỏi: "A. . . . . . Có chuyện gì không?" Kỳ quái, phụ nữ của Mẫn Huyên vì sao sẽ đột nhiên chạy đến tìm cô? Hơn nữa, phần lớn thời gian của Mẫn Huyên dường như đều là chôn mình ở nhà cô. Nếu như hắn có phụ nữ mà nói, sẽ không có nhiều thời giờ nương nhờ ở nhà cô như vậy đi. Chẳng lẽ, đây chính là lí do người phụ nữ trước mắt này chủ động tìm tới cửa?

"Cũng không có gì chuyện gấp gáp, tôi chính là muốn giúp Huyên ca xem xét một chút." Nói xong, Vưu Hải Lâm tiếp tục đánh giá đến Lan Sơ. Giống như là đối với Lan Sơ tiến hành một vòng phân tích mới.

Lan Sơ không rõ chân tướng, xem xét? Có ý tứ gì? Cô chắc không phải nghe lầm? Cô thế nào hoàn toàn nghe không hiểu đối phương đang nói cái gì.

"Đứa nhỏ này, là của Huyên ca." Vưu Hải Lâm không để ý đến Lan Sơ vẻ mặt nghi vấn, đem tầm mắt rơi vào trên người đứa bé đang ngủ say. Trong ánh mắt, rõ ràng toát ra một tia cảm xúc hâm mộ.

"À? Không phải, tôi và Mẫn Huyên quan hệ gì cũng không có. Chúng tôi chẳng qua là hàng xóm mà thôi." Lan Sơ bị dọa sợ giật mình, cô biết người thường sẽ hiểu lầm quan hệ giữa cô và Mẫn Huyên. Nhưng thời điểm khi cô thật sự nghe được có người nói ra như vậy, vẫn như cũ không cách nào khống chế được kinh ngạc. Xem ra cô thật sự rất cần thiết, nên cùng Mẫn Huyên giữ một khoảng cách mới được rồi.

"Vậy sao?" Vưu Hải Lâm dường như cũng không để ý quan hệ thật sự giữa cục cưng và Mẫn Huyên, tự nhiên nói: "Nhưng là Huyên ca đối với cô vô cùng để ý."

Lan Sơ đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên người phục vụ bưng cà phê cùng trà bưởi đi tới.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể trước ngậm miệng lại, cái gì cũng không nói.

Đợi đến phục vụ bày trà bưởi của cô và cà phê của Vưu Hải Lâm lên bàn rồi rời đi, cô mới đem lời phải nói lúc trước nói ra. "Đại khái hắn chỉ là trả ơn mà thôi, khi còn bé, tôi thường giúp đỡ hắn." Lan Sơ cũng không phải qua loa tắc trách, cô vẫn cho là như vậy. Nếu đổi lại là cô, cô nhất định cũng sẽ làm như vậy.

"Khi còn bé?" Vưu Hải Lâm hơi nhíu nhíu mày, giống như nghĩ tới điều gì.

"Đúng, khi còn bé, chúng tôi lúc nhỏ cũng là hàng xóm. Nhưng đã xa cách nhau nhiều năm rồi, gần đây mới gặp lại." Lan Sơ không chút nào giấu giếm, nếu Vưu Hải Lâm thật sự là bạn gái của Mẫn Huyên. Chuyện kia vậy dễ làm hơn nhiều. Cô đã không chịu nổi nhiệt tình của Mẫn Huyên. Làm hại cô cùng cục cưng cũng không có thời gian ở chung rồi. Cô mới là mẹ của cục cưng. Mẫn huyên nhiều lắm coi như là cậu.

"Ha ha. . . . . . Tôi biết cô là ai rồi, khó trách Huyên ca sẽ đối với cô để ý." Nghe vậy, khóe miệng Vưu Hải Lâm chợt nâng lên một chút khổ sở, ánh mắt cũng ảm đạm mấy phần.

Lan Sơ vội vàng giải thích. "Cô không nên hiểu lầm, tôi chỉ coi Mẫn Huyên là em trai. Chuyện của hắn, tôi thật sự một chút cũng không biết. Hiện tại biết, tôi sẽ tránh xa Mẫn Huyên, cô không cần lo lắng." Nhìn xem, bọn họ đã làm gì. Cũng thiệt thòi Vưu Hải Lâm tính khí tốt. Nếu nếu đổi lại là người khác, khẳng định đã sớm lấy nước dội cô. Nhưng phàm là phụ nữ bình thường, thì nhất định sẽ không chịu nổi bạn trai của mình ngày ngày cùng với phụ nữ khác, cùng với con người khác, mà không phải chính mình.

Khóe miệng Vưu Hải Lâm khổ sở càng sâu hơn, cô vô cùng khẳng định trả lời: "Vô dụng, Huyên ca sẽ không để cho cô cách xa anh ấy."

"Cái đó, tôi thật sự có chút hồ đồ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lan Sơ vô lực thở ra một hơi, tại sao cô cùng Vưu Hải Lâm nói nửa ngày, thủy chung có chút cảm giác ông nói gà bà nói vịt?

Vưu Hải Lâm nhanh chóng che giấu khổ sở ở khóe miệng, không sao cả cười cười, nói: "Không có việc gì, cô coi như hôm nay tôi không có tới tìm cô đi."

"Vưu tiểu thư, cô thật sự là bạn gái Mẫn Huyên sao?" Lan Sơ không nhịn được nghi vấn, Vưu Hải Lâm là thật sự nghe hiểu giải thích của cô, hay là tấm lòng cô ấy thật sự rộng rãi đến nỗi người bình thường không cách nào đạt được? Cô ấy thế nào tuyệt không tức giận, chỉ là giống như có một chút thất vọng mà thôi.

"Không phải." Vưu Hải Lâm lắc đầu một cái, bưng lên chén cà phê, nhấp một ngụm cà phê. Tiếp đó, mới bổ sung: "Tôi là tình nhân của anh ấy. Chúng tôi ở chung một chỗ đã mười năm rồi."

"Tình nhân? Mười năm? Hắn kết hôn? !" Lan Sơ cảm giác năng lực lý giải của mình tựa hồ thoái hóa vô cùng nghiêm trọng, cô lặp lại sắp xếp lại tin tức của Vưu Hải Lâm, làm thế nào cũng không sắp xếp ra một sự tình hợp lý. Mười năm trước, Mẫn Huyên nhiều lắm là chính là 17,18 tuổi. Vậy đã sớm kết hôn sao? Nếu không, hắn tại sao có thể có một tình nhân đã chung sống mười năm?

Vưu Hải Lâm lần nữa lắc đầu một cái. "Không có."

"Vậy sao cô là tình nhân?" Lan Sơ thật sự không cách nào hiểu, nếu Mẫn Huyên còn chưa có kết hôn, vậy Vưu Hải Lâm vì sao lại là tình nhân? Cô ấy rõ ràng chính là bạn gái Mẫn Huyên.

"Bởi vì anh ấy còn có người phụ nữ khác, mà tôi là có địa vị nhất. Nói tôi là bạn gái, không thích hợp. Huống chi, người dưới tay hắn cũng gọi tôi là chị dâu." Vưu Hải Lâm nhíu mày, sau khi giải thích xong, lại nhấp ngụm cà phê. Thành công che giấu nồng đậm mất mác ở trong mắt cô. Địa vị của cô, đại khái sẽ rất nhanh xảy ra biến hóa đi.

"Mẫn Huyên này, cái tốt không học, học cái xấu, chờ tôi nhìn thấy hắn, tôi nhất định sẽ mắng chết hắn!" Lan Sơ tức giận vô cùng, cô ghét nhất người không chịu trách nhiệm với tình cảm. Mẫn Huyên còn chưa có kết hôn mà, cũng đã bắt đầu bừa bãi quan hệ nam nữ rồi. Hơn nữa, cũng đã lấy của Vưu Hải Lâm mười năm thanh xuân, lại còn không cưới người ta. Hắn đây là muốn làm cái gì? Cần phải phá hủy tất cả thanh xuân của Vưu Hải Lâm, hắn mới chịu bỏ qua sao? Đến lúc đó, chỉ sợ Vưu Hải Lâm nhất định sẽ bị hắn vô tình vứt bỏ.

"Anh ấy không có gì lỗi, lấy thân phận địa vị của anh ấy, có mấy người phụ nữ là rất bình thường." Vưu Hải Lâm nói hết sức bình tĩnh, bình tĩnh khiến Lan Sơ cơ hồ cũng có chút không thể tưởng tượng nổi. Cô không nhịn được hỏi Vưu Hải Lâm. "Các ngươi ở chung một chỗ cũng mười năm rồi, tại sao còn không kết hôn?" Cũng đã mười năm rồi, Vưu Hải Lâm chẳng lẽ sẽ không chết tâm sao?

"Ha ha. . . . . . Bởi vì trong lòng anh ấy chỉ có một người, mà người kia không phải là tôi." Vưu Hải Lâm ngoài miệng nói gió nhẹ nước chảy, nhưng cô lại không giấu được khổ sở càng thêm nồng đậm ở trong mắt của mình.

Lan Sơ kinh ngạc mà nhìn Vưu Hải Lâm, người phụ nữ trẻ tuổi này, rốt cuộc là có bao nhiêu thích Mẫn Huyên? Thế nhưng có thể không cần bất kỳ danh phận, không thèm để ý Mẫn Huyên có một lòng hay không, cứ như vậy một mực yên lặng đi theo Mẫn Huyên. Cô không hiểu, Mẫn Huyên rốt cuộc là tốt bao nhiêu? Thế nhưng có thể khiến cho một phụ nữ bỏ ra cho hắn như vậy. Đối với lần này, Mẫn Huyên sẽ không cảm thấy mắc nợ day dứt, sẽ không cảm thấy đau lòng sao?

"Không tin phải không? Ha ha. . . . . ." Vưu Hải Lâm đột nhiên cười khổ ra tiếng. "Tôi yêu Huyên ca, bất luận tôi lấy phương thức gì tồn tại ở trong sinh mệnh của anh ấy đều không quan trọng, chỉ cần tôi có thể cùng anh ấy ở chung một chỗ là được." Cô vẫn rất có tự tin, nhưng là hôm nay, ở đây, tất cả tự tin của cô đều bị đánh vỡ ở trước mặt người phụ nữ khéo léo này. Chỉ là, cô không hối hận, cũng sẽ không oán hận bất luận kẻ nào. Dù sao con đường này, là chính cô lựa chọn. Cô sẽ luôn cố gắng, cô sẽ tiếp tục kiên trì, trừ phi Mẫn Huyên cũng không cần cô.

Lan Sơ không nhịn được một phen nắm chặt tay Vưu Hải Lâm, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Tâm của cô sẽ không đau sao?" Đây căn bản không phải yêu, đây hoàn toàn là tự ngược đãi mình.

Vưu Hải Lâm ngẩn ra, không có đáp lời. Cô đau, cô làm sao sẽ không đau.

Thấy Vưu Hải Lâm trầm mặc không nói, Lan Sơ rất muốn nói lời khuyên bảo cô ấy một chút. Chỉ là, lời đến khóe miệng lại bị cô nuốt trở vào. Thật ra thì, cô căn bản cũng không biết mình phải nói những thứ gì. Dù sao cô và Vưu Hải Lâm mới lần đầu tiên gặp mặt. Cô không biết mình nói, có thể trúng tâm sự của cô ấy hay không. Nếu không trúng, vậy tất cả lời nói của cô đều chỉ là nói nhảm. Nói không chừng còn làm tâm tình của Vưu Hải Lâm càng thêm hỏng bét.

Hồi lâu, Vưu Hải Lâm đột nhiên uống cạn cà phê của mình, nói với Lan Sơ: "Tôi đưa cô trở về đi thôi, thời gian lâu dài, đoán chừng Huyên ca rất lo lắng."

Lan Sơ lẳng lặng nhìn Vưu Hải Lâm, không khỏi bật thốt lên. "Nếu như Mẫn Huyên không cưới cô, vậy hắn từ đầu đến đuôi thật sự chính là tên khốn kiếp." Cô không phải đang an ủi Vưu Hải Lâm, đây là suy nghĩ chân thật của cô. Cô cho là cuộc sống khi còn bé của Mẫn Huyên, sẽ làm hắn thay đổi hiểu được biết quý trọng. Chưa từng nghĩ, hắn thế nhưng lại biến thành một người như vậy.

Vưu Hải Lâm bất đắc dĩ cười cười, không hề nói gì nữa, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.

Lan Sơ lấy được đồ đạc của mình, từ từ đi theo ra ngoài.

Vưu Hải Lâm đưa Lan Sơ đến gần tiểu khu liền đi. Nhìn xe Vưu Hải Lâm đi mất, tâm tình của Lan Sơ đột nhiên nặng nề tới cực điểm. Cũng không phải cô cảm thấy mình có lỗi với Vưu Hải Lâm, mà là cô thật sự có chút đau lòng cho người phụ nữ vừa trẻ tuổi vừa đẹp này. Cô không nhịn được nghĩ đến mẹ dạ xoa. Mặc dù nhân duyên giữa mẹ cô và cha cô tương đối ít, không thể đầu bạc răng long. Nhưng là cha cô rất thích mẹ cô, đối với mẹ cô tốt vô cùng. Đoạn hôn nhân ngắn ngủi của mẹ cô và cha cô, tuyệt đối là rất hạnh phúc. Cho nên mẹ cô mới có thể nhiều năm như vậy vẫn không có tái hôn. Bất luận có nhiều khổ cực, thủy chung kiên trì một mình mang theo cô.

Nhưng là, Vưu Hải Lâm là biết rõ Mẫn Huyên có người phụ nữ khác, vẫn kiên trì chờ đợi. Hai chủng loại này cảm giác là hoàn toàn không đồng dạng. Mẹ cô sau nhiều năm mặc dù vẫn luôn cô độc như vậy, nhưng là bà có quá khứ vô cùng hạnh phúc để nhớ lại. Mà Vưu Hải Lâm, cô ấy rốt cuộc có cái gì đây? Cho dù cô ấy tự nhận là tất cả đều tốt đẹp, nhưng là đáng giá không? Tương lai biết như thế nào?

Một đường chậm rì rì về đến nhà, Lan Sơ có chút bực tức chỉ là điên cuồng nhấn chuông cửa nhà Mẫn Huyên mấy chục lần. Không người nào trả lời để cho cô hiểu, Mẫn Huyên tên khốn kiếp đó vẫn chưa về.

Lan Sơ không do dự nữa, cô quyết định tối hôm nay nhất định phải cùng Mẫn Huyên nói chuyện thật tốt một chút.

Nhưng kỳ quái là hôm nay Mẫn Huyên đi ra ngoài thật lâu cũng không có trở lại.

Lan Sơ đợi từ buổi sáng đến buổi chiều, lại từ buổi chiều chờ đến buổi tối. Cho đến đêm khuya, vẫn như cũ không có đợi được Mẫn Huyên. Nhưng Lan Sơ quyết tâm nhất định phải đợi được Mẫn Huyên. Cô bật đèn phòng ngủ, chuẩn bị xong trà quả cùng điểm tâm, yên lặng ngồi ở trong phòng khách chờ.

Cuối cùng, rốt cuộc cô cũng thành công chờ được Mẫn Huyên cũng đã là rạng sáng hai ba giờ rồi.

Kéo thân thể mệt mỏi về đến nhà, Mẫn Huyên vốn không muốn quấy rầy Lan Sơ nữa, nhưng hắn thấy phòng ngủ Lan Sơ đèn vẫn sáng, trong lòng có chút lo lắng. Vừa lên lầu, trước hết nhấn chuông cửa nhà cô.

Lan Sơ gần như là bật lên từ trên ghế salon, chạy chậm vọt tới cửa trước, một phen mở cửa. Đột nhiên thấy Mẫn Huyên, Lan Sơ chưa thở bình thường nhất thời tức giận liền có một loại khuynh hướng muốn nổi trận lôi đình. Cô nhàn nhạt khạc ra một câu nói, xoay người trở về phòng khách ngồi xuống. "Vào đi."

"Thế nào còn chưa ngủ à?" Mẫn Huyên cảm giác có chút kỳ quái, Lan Sơ giống như đang tức giận (bingo). Là bởi vì hắn trở về quá muộn sao?

"Ngồi đi." Lan Sơ chỉ chỉ vị trí đối diện, rót cho Mẫn Huyên một chén trà.

"Làm sao vậy?" Mẫn Huyên không nhịn được liền hỏi, hôm nay Lan Sơ vô cùng có cái gì không đúng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Lan Sơ tức giận.

"Mẫn Huyên, anh rốt cuộc làm việc gì?" Lan Sơ cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp bắt đầu đặt câu hỏi.

"Buôn bán." Mẫn Huyên trả lời có chút khuôn sáo cái nào cũng được.

"Buôn bán cái gì?" Lan Sơ không buông tha, giống như là nhất định làm rõ ràng nghề nghiệp của Mẫn Huyên. Cô chân chính muốn hỏi cũng không phải cái vấn đề này. Nhưng cô sợ mình hỏi quá mức trực tiếp, sẽ làm Mẫn Huyên sinh ra hoài nghi. Cô không thể để Mẫn Huyên biết được chuyện Vưu Hải Lâm có tới tìm cô. Nếu hắn biết rồi, nói không chừng sẽ đem trách nhiệm đổ lên trên đầu Vưu Hải Lâm đi. Cô ấy đã đủ đáng thương rồi, cô không thể khiến cho cô ấy bị tổn thương nhiều hơn.

"Vận chuyển hàng hóa ...." Mẫn Huyên giải thích đại khái, chỉ là vẫn không đủ thẳng thắn. Tại sao Lan Sơ lại đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với công việc của hắn? Chẳng lẽ cô ấy biết được cái gì sao? Hắn vẫn luôn rất cẩn thận, cô ấy làm sao sẽ phát hiện có vấn đề?

Lan Sơ tiếp tục hỏi thăm một vấn đề. "Anh kết hôn rồi?" Thái độ giống như đang thẩm vấn phạm nhân.

"Không có." Cái vấn đề này, Mẫn Huyên ngược lại trả lời vô cùng dứt khoát.

"Anh có bạn gái không?" Lan Sơ không biến sắc, tiếp tục hỏi. Đúng, đây mới là vấn đề cô muốn hỏi.

"Không có." Mẫn Huyên lắc đầu một cái, càng thêm dứt khoát, tuyệt đối không có chút nào do dự.

Lan Sơ thất vọng, cũng khó trách Mẫn Huyên khiến Vưu Hải Lâm chờ đợi mười năm vô ích, lại đồng thời hòa hảo kết giao với mấy người phụ nữ khác. Thời điểm đang đối mặt cô, hắn đều có thể trợn tròn mắt nói mò, huống chi là chuyện khác? Cô không nhịn được thở dài một cái, tình ý sâu xa khuyên: "Anh tuổi cũng không nhỏ, nếu là ngày nào đó gặp phải một người phụ nữ thật lòng với anh, nhất định phải quý trọng."

"Cô làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Mẫn Huyên nhíu lông mày, quả nhiên hôm nay Lan Sơ rất không thích hợp.

Lan Sơ trả lời: "Hôm nay mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi, gọi tôi trở về." Cô nói vô cùng tự nhiên, giống như mẹ cô thật sự gọi điện thoại tới cho cô. Xét thấy chuyện của Mẫn Huyên và Vưu Hải Lâm, cô quyết định đổi một thành phố khác.

"Trở về?" Mẫn Huyên nhất thời liền nhíu chặt chân mày, chuyện này sao lại đột ngột như vậy?

"Ừ." Lan Sơ gật đầu một cái, giải thích: "Tôi rời khỏi nhà, chỉ là vì đến chỗ khác sinh con. Hiện tại cục cưng đã sáu tháng tuổi, đúng lúc đi về. Hơn nữa, tôi cũng nghĩ tới mẹ tôi."

"Cô có thể đón mẹ cô tới đây a, không đến mức khiến cô và đứa nhỏ trở về." Mẫn Huyên thử khuyên, hắn biết bây giờ Lan Sơ là một người mang theo đứa bé lưu lạc ở bên ngoài. Nhưng hắn không nghĩ tới cô thế nhưng lại nói muốn đi. Đứa bé còn nhỏ như vậy, cô ấy mang theo đứa bé đi tới đi lui chẳng lẽ sẽ không cảm thấy giày vò sao? Hơn nữa, đối với đứa bé cũng ảnh hưởng không tốt.

Lan Sơ cười cười, cố gắng để cho giọng của mình bình thản hơn một chút. "Bà ấy tuổi lớn như vậy rồi, không thích ứng được vùng đất khác, cũng không muốn bị giày vò. Mà bà ấy cũng thích ở quê, lại nhớ thời gian trước kia, sắp về với ông bà đi."

Mẫn Huyên không nói lời nào, yên lặng nhìn Lan Sơ. Trong ánh mắt có thứ gì đó đang lưu chuyển.

Lan Sơ cũng không nói chuyện, cô cần nói cũng đã nói xong rồi. Mẫn Huyên làm cho cô quá thất vọng, cô nói không thông, cũng chỉ có thể rời đi.

Mẫn Huyên ngồi im một lúc rồi đứng dậy rời đi.

Lan Sơ thở ra một hơi, trong lòng rất không thoải mái. Cục cưng còn nhỏ như vậy, thật ra thì cô không muốn đi lại. Nhưng nói xong với Mẫn Huyên những lời này, cô cảm thấy phải đổi lại thành phố. Cô không ngốc, cô có thể đoán ra ý tứ Vưu Hải Lâm không có nói rõ trong lời nói. Cũng có thể mơ hồ cảm thấy nhiệt tình của Mẫn Huyên đối với cô, cũng không hẳn là bởi vì báo ân.

Nếu hôm nay Vưu Hải Lâm không xuất hiện, có lẽ cô sẽ tiếp tục giả vờ ngốc nghếch. Cho đến ngày nào đó Mân Huyên không nhịn được vén bức rèm, mới nghĩ tới biện pháp giải quyết. Nhưng là hôm nay Vưu Hải Lâm xuất hiện, cô cũng không có biện pháp tiếp tục làm bộ rồi. Cô phải mau đem chuyện này giải quyết tốt. Dù là cô không muốn vì vậy mà phải lăn qua lăn lại một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.