Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Chương 72: Cùng Hắn Về Nhà



Cả ngày nay, Mẫn Huyên vẫn một mình ở trong thư phòng. Thậm chí ngay cả cơm tối cũng không có ăn.

Ngay đêm đó thời điểm không có người, hắn rốt cuộc yên lặng rời khỏi thư phòng, không tiếng động lại xuất hiện ở trong phòng ngủ Lan Sơ.

Lan Sơ và đứa bé cũng đã ngủ say, Mẫn Huyên ngây ngốc đứng ở trước giường, thật lâu nhìn Lan Sơ ở trên giường. Đau đớn trong lòng, không thể khống chế từ từ phóng đại. Trước cho là Lan Sơ là độc thân, hắn đều chưa từng miễn cưỡng cô. Huống chi hiện tại hắn đã biết, cô vẫn luôn có chồng cùng gia đình.

Hắn không muốn buông tay, vậy mà trước mắt, thế nhưng hắn lại không thể không buông tay.

Mẫn Huyên lại một lần nữa đi đến thư phòng của mình, lấy ra điện thoại di động của mình, gửi đi một cái tin nhắn. Sau đó hắn ném điện thoại di động xuống, tắt đèn trong thư phòng. Một mình lẳng lặng ở trong bóng tối ngồi cả đêm.

Ngày thứ hai, Lan Sơ ngồi ăn điểm tâm, trong thời gian mang cục cưng đi tản bộ, Mẫn Huyên tự mình giúp Lan Sơ thu thập xong tất cả hành lí của cô. Cũng trực tiếp để người giúp việc đưa lên xe.

Nhìn phòng ngủ lớn của Lan Sơ bất chợt trống rỗng, Mẫn Huyên chỉ cảm thấy trước ngực từng trận hít thở không thông.

Cắn răng rời khỏi phòng ngủ của Lan Sơ, dẫn Lan Sơ vẫn còn ở trong vườn hoa tản bộ ra xe, Mẫn Huyên tuyệt đối là ép buộc mình để tài xế đem xe từ gia đình hắn chạy ra ngoài.

Cho dù Lan Sơ ngu chăng nữa, lúc này cô cũng đã đoán được Mẫn Huyên muốn làm gì. Xem ra, ngày hôm qua những lời cô nói với hắn nói đã có hiệu quả rồi. Mẫn Huyên rốt cuộc quyết định để cô tự do. Về phần hắn hiện tại muốn đưa cô đi đâu, cô nghĩ, trước mắt người đang đợi cô, vô cùng có khả năng chính là Đông Lí Lê Hân. Nhưng so với Mẫn Huyên mà nói, cô ngược lại càng muốn đi cùng Đông Lí Lê Hân. Hồng Quyên từng nói với cô, Đông Lí Lê Hân giống như đã thay đổi kế hoạch, không có ý định để cho cô rời khỏi đứa bé.

Không biết đã trải qua bao lâu, Mẫn Huyên vẫn nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, chợt mở miệng. "Nếu như hắn đối với em không tốt, em có thể tới tìm tôi." Luận tâm tư, hắn thật sự không hy vọng hôn nhân của Lan Sơ quá mức hạnh phúc. Bởi vì cô không hạnh phúc, cô mới có thể rời khỏi Đông Lí Lê Hân. Mà hắn, cũng mới có cơ hội lại nhìn thấy Lan Sơ lần nữa. Thậm chí, chăm sóc cô cả đời.

"Tề Kỳ. . . . . ." Lan Sơ trong lòng chợt nhói đau, không khỏi có một loại cảm giác ray rứt. Cô muốn nói rất nhiều, nhưng ngay cả một câu hữu dụng cô đều nói không ra được.

"Ngay cả hắn thay lòng đổi dạ, tôi cũng sẽ không thay đổi tâm, coi như em vĩnh viễn đều không tiếp nhận tôi, tôi cũng sẽ đối với em thật tốt. Cho nên, nếu như em gặp phải khó khăn gì, hãy tới tìm tôi. Coi như là tôi đang trả ơn đi." Mẫn Huyên vẫn không nhìn Lan Sơ một cái, giống như tất cả những lời hắn nói đều chỉ là đang lầm bầm lầu bầu. Hắn nhìn chằm chằm vào cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng trôi về phía sau cực nhanh, đáy lòng đau đớn, lại một lần nữa phóng đại vô hạn.

Lan Sơ mấp máy môi, không nhịn được nói xin lỗi. "Thật xin lỗi."

Mẫn Huyên nhẹ nhàng thở dài một cái, trả lời: "Nói linh tinh, em nào có lỗi với tôi, là tôi thực xin lỗi em."

Không biết vì sao a, đột nhiên, Lan Sơ cảm thấy trong lòng hết sức khó chịu. Cô rõ ràng lập tức có thể lấy lại tự do, thành công thoát khỏi sự kiềm chế của Mẫn Huyên rồi. Vậy mà, cô lại không có chút nhẹ nhõm cùng vui vẻ nào khi lấy được tự do.

"Chăm sóc thật tốt Nini, dáng vẻ thật xinh đẹp, tin tưởng khi nó lớn lên, nhất định là đại mỹ nữ." Mẫn Huyên rốt cuộc quay đầu lại, nhưng tầm mắt của hắn trực tiếp liền rơi vào trên người của đứa bé. Cố ý không nhìn tới mặt của Lan Sơ, không nhìn thẳng vào mắt cô.

Lan Sơ có chút không chịu nổi không khí thương cảm như vậy, không khỏi bật thốt lên. "Tề Kỳ, Hải Lâm thật sự rất thích anh."

"Tôi biết." Mẫn Huyên gật đầu một cái, lại đem tầm mắt ném ra ngoài cửa sổ.

"Nếu như có thể, không nên phụ lòng cô ấy, coi như anh không yêu cô ấy, cũng không cần làm khó cô ấy." Lan Sơ âm thầm thở dài ở trong lòng một cái, cô nói điều này đều là nói nhảm. Cô không thích Mẫn Huyên, có thể không chấp nhận hắn. Vậy Mẫn Huyên không thích Vưu Hải Lâm, tại sao lại nhất định phải đối với Vưu Hải Lâm có hồi báo? Nếu như người trong lòng Mẫn Huyên là Vưu Hải Lâm, thật là tốt biết bao.

"Tôi biết rồi." Mẫn Huyên lần nữa gật đầu một cái, đáy lòng đau đớn, dần dần biến thành một loại cảm giác tê tâm liệt phế.

Nhìn Mẫn Huyên như vậy, tâm tình của Lan Sơ thật sự không sáng sủa được. Cô không nhịn được nhẹ giọng gọi cái tên ngày trước của Mẫn Huyên. "Tề Kỳ. . . . . ."

Mẫn Huyên quay đầu lại, trong lòng hơi có mong đợi nhìn Lan Sơ. Hắn không biết mình rốt cuộc ở mong đợi điều gì, nhưng hắn chính là khống chế không được cảm thấy mong đợi.

"Bảo trọng thật tốt." Lan Sơ nghĩ thật lâu, lại chỉ có thể nói ra một câu như vậy. Cô thật sự không biết mình nên nói cái gì, cũng không biết có lời gì có thể làm cho Mẫn Huyên có cảm giác khá hơn một chút. Cô cự tuyệt như vậy, bất luận cô nói gì cũng sẽ không có tác dụng đi.

Ánh mắt Mẫn Huyên tối sầm lại, đúng là vẫn còn thất vọng. Lan Sơ yêu người khác, hắn lại còn có thể kỳ vọng cái gì? Hắn căn bản cũng không nên mong đợi. Vừa rồi hắn thật đúng cho là Lan Sơ sẽ nói ra cái gì để cho hắn vui vẻ. Cuối cùng, sự thật lại chỉ chứng minh kỳ vọng càng cao, thất vọng càng lớn.

Đến đây, hai người cũng không nói câu nào nữa.

Lan Sơ có lòng muốn nói, nhưng cô thủy chung không tìm được một câu thích hợp để nói với Mẫn Huyên.

Mẫn Huyên cũng không phải là không muốn nói, hắn đã không còn lời để nói.

Sau khi yên lặng gần một giờ, xe Mẫn Huyên chậm rãi dừng ở ngoài cửa lớn khách sạn mà Đông Lí Lê Hân đang ở.

Hai người đàn ông ngồi ở ghế lái cùng chỗ cạnh tài xế, lập tức xuống xe đem hành lý Lan Sơ ra.

Ngay sau đó, một người trong đó mở cửa xe cho Lan Sơ. Ý bảo cô có thể xuống xe.

Lan Sơ nhìn một chút Mẫn Huyên đang ở bên cạnh vẫn như cũ không muốn nhìn mình một lần, yên lặng xuống xe.

Cơ hồ là một giây kế tiếp, người giúp Lan Sơ mở cửa xe lập tức đóng cửa xe, ngồi trở lại trong xe.

Sau đó, xe Mẫn Huyên lập tức liền chạy đi.

Lan Sơ sững sờ đứng ở chỗ cô xuống xe, nhìn xe Mẫn Huyên càng đi càng xa, cuối cùng vô ảnh vô tung biến mất. Cô biết mình có thể rất quá đáng, rất ích kỷ. Nhưng là cô vẫn là nhịn không được vì Mẫn Huyên chưa tạm biệt với cô mà cảm thấy có chút khổ sở.

Giờ khắc này chia li, để cho cô không khỏi đột nhiên cũng nhớ tới lần đầu tiên bọn họ chia li khi còn bé.

Ngày đó thời điểm Mẫn Huyên bị mang đi, cô mới từ trong trường học trở về. Chỉ kém một chút, bọn họ mà có thể mặt đối mặt mà nói một tiếng ‘gặp lại’. Nhưng thời điểm khi cô chạy về nhà, cô chỉ thấy một chiếc xe tải đi mất.

Lần này, bọn họ rõ ràng có thời gian, nhưng bọn họ vẫn như cũ không thể nói một tiếng ‘gặp lại’ thật tốt.

Rốt cuộc là cô thay đổi, hay là Mẫn Huyên thay đổi? Trong lúc hoảng hốt, cô mới phát hiện, cô đối với Mẫn Huyên hình như thật sự quá mức tuyệt tình rồi. Nếu cô xử lý chuyện này thật tốt, bọn họ cũng không dẫn đến tình trạng này. Mặc dù Mẫn Huyên đối với những người phụ nữ khác không chung tình, nhưng người tổn thương trai tim của hắn cũng là cô. Quả báo của hắn, tại sao lại để cho cô thực hiện?

"Lan Sơ."

Đang lúc Lan Sơ tự mình càng lún càng sâu trong suy nghĩ, bên tai của cô đột nhiên truyền đến một giọng nói hết sức quen thuộc lại có chút xa lạ. Cô không khỏi ngơ ngẩn, theo bản năng quay đầu lại tìm theo tiếng nói. Quả nhiên là Đông Lí Lê Hân.

Đứa bé ở trong ngực Lan Sơ, không biết từ lúc nào lại đang ngủ thiếp đi ở trong ngực của cô. Thời điểm khi cô xoay người đối mặt với Đông Lí Lê Hân, vẻ mặt khi ngủ của đứa bé sạch sẽ trong suốt đến mức tận cùng, thoáng chốc sẽ làm cho trái tim của Đông Lí Lê Hân không hề phòng bị đột nhiên bị chấn động một cái.

Thấy thế, Lan Sơ cúi đầu nhìn cục cưng ở trong ngực một chút, nói với Đông Lí Lê Hân: "Tên của cục cưng là Ni Hinh."

Đông Lí Lê Hân nhìn đứa bé không dời mắt, hỏi: "Tôi có thể ôm nó sao?"

"Có thể." Lan Sơ nói xong, liền đưa cục cưng vào trong ngực Đông Lí Lê Hân. "Cám ơn." Chuyện này, Đông Lí Lê Hân có một trăm lý do mặc kệ cô. Chỉ là không nghĩ tới, Đông Lí Lê Hân không so đo hiềm khích lúc trước vẫn giúp đỡ cô. Dĩ nhiên, không biết hắn có thể để cho cô trả một cái giá thật là lớn hay không.

Đông Lí Lê Hân không có đáp lời, thân thể cứng ngắc, lại vô cùng thận trọng ôm đứa bé. Cái loại cảm giác mềm nhũn đó, lại một lần nữa xông lên trong đầu của hắn. Không biết làm sao cảm giác cũng càng thêm mãnh liệt rồi.

"Tôi không muốn tách ra cùng cục cưng." Lan Sơ gọn gàng dứt khoát biểu đạt ra ý nghĩ của mình, đúng vậy, chỉ cần Đông Lí Lê Hân không tách cô cùng cục cưng, vậy bất luận cô phải trả ra như thế nào cô đều có thể chịu đựng. Nhắc tới cũng kỳ quái, ban đầu cô đến tột cùng là vì cái gì lại nhất thời cao hứng muốn sinh con đây? Trước mắt, tất cả hình như đều khác xa so với kế hoạch ban đầu rồi.

"Tôi biết, chúng ta lên phòng nói đi." Đông Lí Lê Hân gật đầu một cái, đưa hành lý cho phục vụ, để đối phương giúp đỡ Lan Sơ mang hành lý lên lầu.

Lan Sơ thuận theo đi theo sau lưng Đông Lí Lê Hân, vừa bắt đầu, cô thật đúng là có chút bận tâm. Không biết Đông Lí Lê Hân có phải vẫn là bộ dáng người khác thiếu hắn mấy chục triệu hay không. Thời gian cách hơn nửa năm, cảm giác hắn hình như không có lạnh lẽo giống như trong trí nhớ của cô. Nhất là mới vừa rồi thời điểm khi hắn nhận lấy cục cưng, cô rõ ràng có thể cảm thấy nội tâm hắn kích động cùng kinh hoảng. Cái loại phản ứng đó, cùng với lần đầu tiên cô ôm cục cựng vào trong ngực cảm giác vô cùng giống nhau. Vì vậy, cô đương nhiên liền không hề cảm thấy lo lắng nữa. Cô gần như có thể khẳng định, Đông Lí Lê Hân sẽ không để cho cô và cục cưng tách ra. Cho nên, cô cũng không vội từ trong ngực Đông Lí Lê Hân ôm cục cưng trở về. Nói thật, bộ dạng Đông Lí Lê Hân ôm cục cưng, cực kỳ đẹp trai. Hơn nữa, tựa hồ cục cưng cũng ngủ yên ổn hơn.

Hai người một trước một sau đi, phục vụ mang theo hành lý đi theo sau hai người.

Đông Lí Lê Hân chưa bao giờ cẩn thận đường đi như vậy, cảm giác ôm cục cưng ở trong ngực, giống như hắn ôm là cái gì trân bảo hiếm thấy.

Thang máy đi tới tầng lầu chỗ ở hắn ở, không nhanh không chậm tìm được cửa phòng khách sạn. Đông Lí Lê Hân một tay ôm đứa bé, một tay móc ra thẻ mở cửa phòng. Sau đó, hắn dẫn đầu đi vào, Lan Sơ không chậm trễ chút nào cùng đi vào.

Đợi đến khi phục vụ đặt toàn bộ hành lý Lan Sơ vào phòng, cũng đóng kỹ cửa phòng, sau đó Đông Lí Lê Hân chủ động mở miệng. "Tôi sẽ không để cho cô tách khỏi Nini, cô có thể tiếp tục sống cùng Nini, tôi chỉ muốn thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Nini là được." Mặc dù mấy câu nói đó là nói cho Lan Sơ nghe, nhưng tầm mắt Đông Lí Lê Hân vẫn giằng co ở trên người của đứa bé. Đáng yêu, thật sự là đáng yêu. Làm cho hắn hoàn toàn không có chút hơi sức nào tiếp tục giữ vững vẻ mặt lạnh như băng của mình. Tất cả cảm giác, giống như cũng bị hòa tan thành nước. Để cho hắn vô luận biểu lộ như thế nào, đều không thể lấy lại chút nào.

"Cám ơn." Lấy được bảo đảm của Đông Lí Lê Hân, Lan Sơ hoàn toàn yên tâm. Cô đoán không sai, Đông Lí Lê Hân xác thực sẽ không cưỡng bách cô tách khỏi con. Xem ra hơn nửa năm này, suy nghĩ của Đông Lí Lê Hân cũng chầm chậm xảy ra biến chuyển.

Đông Lí Lê Hân cuối cùng cũng hơi ngẩng đầu, nhìn Lan Sơ nói: "Chỉ là c vì an toàn của cô và Nini, cô phải cùng tôi cùng nhau trở về." Điểm này là nhất định, không nói đến hắn có thể bỏ công việc quá lâu hay không. Chỉ cần thành phố này có Mẫn Huyên tồn tại, bọn họ nhất định phải sớm một chút trở về. Nơi này, dù sao không phải địa phương bọn họ quen thuộc.

"Được." Lan Sơ không hề nghĩ ngợi, liền gật đầu đáp ứng. Cô sẽ rời đi, tất cả đều là bởi vì sợ Đông Lí Lê Hân sẽ cương quyết giành bảo bối Niếp Niếp của cô. Nếu hắn sẽ không cùng cô đoạt lại cục cưng, thì đương nhiên là trở lại nhà của chính mình vẫn thoải mái nhất yên tâm nhất.

"Hồng cảnh quan, Bạch Nhã và Hoàng tiểu thư cũng tới." Đông Lí Lê Hân thuận miệng nói ra, vì không để cho cả sự tình xảy ra dao động ngoài ý muốn, Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh ngược lại vẫn cố nén không có xuất hiện. Hắn không xác định được trong khách sạn có tai mắt của Mẫn Huyên hay không. Ngộ nhỡ để Mẫn Huyên phát hiện ra điểm gì không đúng, vậy khi hắn muốn dẫn Lan Sơ và đứa bé đi, nhất định sẽ không dễ dàng.

"Họ cũng tới?" Lan Sơ không thể tin được trừng lớn cặp mắt, ba tên kia như thế nào nhịn được không có lao ra đụng ngã cô và cục cưng đây? Điều này thật sự là quá thần kỳ. Họ thế nhưng lại nghe Đông Lí Lê Hân điều khiển.

Đông Lí Lê Hân thấy không phải Lan Sơ kinh ngạc, mà là cảm thấy trên mặt của cô tựa hồ có mấy phần mỏi mệt, liền đề nghị: "Cô trước tiên có thể nghỉ ngơi một chút, một lúc nữa chúng ta sẽ phải lên đường đến sân bay rồi."

"Vậy bọn họ cũng theo chúng ta cùng nhau trở về sao?" Lan Sơ không nhịn được hướng Đông Lí Lê Hân xác định, cô sợ Đông Lí Lê Hân còn có kế hoạch khác, để bọn Hồng Quyên không có phương tiện ngồi cùng máy bay với cô và Đông Lí Lê Hân. Mặc dù cô cảm thấy khả năng này không lớn.

"Ừ." Đông Lí Lê Hân gật đầu một cái, hắn nghiêm túc ôm đứa bé, đem toàn bộ lực chú ý đặt ở trên người của đứa bé.

"Đông Lí tiên sinh, cám ơn anh." Lan Sơ không nhịn được một lần nữa hướng Đông Lí Lê Hân nói cám ơn, cô thật không nghĩ tới, Đông Lí Lê Hân lại có lòng tốt như vậy. Hi vọng phần tốt bụng này của hắn có thể vẫn kéo dài nữa, không cần sau này trở về liền trở mặt rồi.

Trong mắt Đông Lí Lê Hân, cơ hồ chỉ còn lại cục cưng. Hắn vẫn động tác cứng ngắc ôm cục cưng, lại như thế nào cũng không bỏ cục cưng xuống được. Cục cưng thân thể thật mềm, mềm làm cho hắn không khỏi lo lắng, cục cưng có thể hay không sau một giây liền hòa tan. Da cục cưng vô cùng mềm mại, non nớt làm cho hắn không khỏi sợ, chất liệu vải quần áo của mình, có thể hay không không đủ nhẵn bóng, làm cho cục cưng cảm thấy không thoải mái.

Thấy cái bộ dáng này của Đông Lí Lê Hân, Lan Sơ vô cùng yên tâm ngồi xuống nghỉ ngơi. Đông Lí Lê Hân dù sao cũng là cha ruột của cục cưng, khiến một người mẹ rời khỏi con của mình, đích xác rất tàn nhẫn. Nhưng khiến một người cha rời khỏi con của mình, cũng tàn nhẫn giống như nhau.

Nếu Đông Lí Lê Hân không ép buộc cô rời khỏi cục cưng, vậy cô như thế nào lại không một lần nữa cướp đoạt lại cục cưng vốn cũng không nhiều thời gian chung đụng với hắn. Huống chi từ khi cục cưng chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên Đông Lí Lê Hân nhìn thấy cục cưng. Coi như hắn muốn ôm cục cưng trở lại thành phố của bọn họ, cô cũng sẽ không nói cái gì, càng sẽ không cảm thấy có cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.