Trong căn phòng sát bên văn phòng tổng giám đốc tầng trên cùng của tập đoàn Lạc thị, thư ký riêng Kỷ Hàn Phong mặt không đổi sắc cúp điện thoại của một ngôi sao tự đề cử, khẽ đẩy mắt kính viền vàng. Mặc dù bộ dạng vẫn thờ ơ như ngày thường, nhưng trong lòng có một đoàn thảo nê mã (Con vật hư cấu gần giống lạc đà) lao qua, cuộn cát bay mù mịt: Mẹ kiếp, Boss nhà anh ta quả nhiên thay đổi thành một người khác! Vậy mà không tìm phụ nữ! Anh ta nhớ mấy hôm trước Boss nhà anh ta bảo anh ta tìm mấy người đàn ông, không cấm được lòng đổ mồ hôi, anh ta rất muốn biết có bí mật gì ghê gớm….. LQĐ
Trong văn phòng tổng giám đốc sát bên cạnh, Lạc Bắc Minh không mảy may biết trong lòng thư ký riêng cần cù tài ba nhà mình đang phỉ nhổ mình, chỉ chằm chằm nhìn tài liệu rồi ngẩn người.
Đã suốt hai tuần lễ, trong đầu anh lúc nào cũng hiện lên khuôn mặt khi ngủ của người đàn ông kia, vốn tưởng đã quá lâu không chạm vào phụ nữ nên dục vọng không được giải phóng, nên tìm mấy người phụ nữ, nhưng không một ai có thể gợi lên hứng thú của anh. Về sau nghi ngờ mình thay đổi giới tính chăng, nên tìm mấy người đàn ông, nhưng vừa chạm vào thì đều cảm thấy chán ghét, rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì?
Lạc Bắc Minh trầm ngâm suy nghĩ, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt tinh xảo, mái tóc dài màu vàng, đôi mắt màu tím nhạt, bên môi lúc nào cũng treo nụ cười dịu dàng. Lại nghĩ tới cậu ta rồi! Lạc Bắc Minh nhíu mày, tiện tay cầm điện thoại bên cạnh gọi điện thoại nội bộ.
Kỷ Hàn Phong nhận được điện thoại của Boss nhà mình, không đến một phút đồng hồ đã xuất hiện trước mặt Boss.
Lạc Bắc Minh nói, “Cậu đi tìm Tô Dục.” Tính anh chẳng phải dây dưa không dứt khoát, đã muốn thì sẽ chiếm lấy.
Kỷ Hàn Phong khẽ gật đầu bày tỏ đã biết, nhưng Tô Dục…. Kỷ Hàn Phong ngẫm nghĩ một lúc, hình như có lời đồn cậu ta là người của Lý Thụy, nếu thật như vậy thì không hề dễ dàng đâu.
Quả nhiên, bất kể Kỷ Hàn Phong ra giá thế nào người đại diện của Tô Dục đều không đồng ý, thái độ từ chối vô cùng kiên quyết. Về phần ép buộc…. Tô Dục chính là ngôi sao nổi tiếng của Tinh Huy, còn Tinh Huy lại là công ty dưới cờ của Tô thị, từ trước tới nay Lạc thị và Tô thị nước sông không phạm nước giếng, trước khi Boss nhà mình chưa ra chỉ thị, thư ký như anh ta ăn no rỗi việc mới đi tìm nhân vật quan trọng như Lý Thụy.
Vì vậy anh ta chỉ đành nhanh chóng báo cáo về đối phương cho Boss, cuối cùng làm thế nào thì còn phải chờ Boss quyết định đã. Thật ra bản thân Kỷ Hàn Phong cảm thấy rất kỳ quái với chuyện Boss tìm Tô Dục, vì bình thường Boss nhà mình không bao giờ chủ động tìm người của bên Tinh Huy.
Sau khi Lạc Bắc Minh nghe xong báo cáo cũng không tức giận, chỉ là đôi mắt đen như mực tối thêm vài phần, “Cậu điều tra lịch trình làm việc của cậu ấy đi.”
Kỷ Hàn Phong sớm đã có chuẩn bị, mở laptop ra, “Hai ngày trước Tô Dục diễn vai phụ của một bộ phim cổ trang, bây giờ đang quay phim ở thị trấn XX tỉnh X.”
Lạc Bắc Minh khẽ gật đầu, khóe môi cong lên cười, “Giúp tôi đặt vé máy bay tới thị trấn XX đi, ngay đêm nay.”
*******************************************
Bộ phim thứ hai Lâm Vi nhận giúp Tô Dục là một bộ phim cổ trang đầu tư quy mô, mặc dù Tô Dục chỉ là diễn viên phụ, nhưng sẽ khiến người xem thấy một Tô Dục hoàn toàn khác lúc trước, đối với cậu không chỉ dừng lại ở giai đoạn thần tượng, đồng thời cũng có thể tăng kỹ thuật biểu diễn của Tô Dục.
Tô Dục cũng không phụ lòng chờ mong của Lâm Vi, sau khi nhận được kịch bản cậu đã dày công nghiên cứu mò mẫm tính cách vai diễn của mình, cho nên biểu hiện của cậu khiến đạo diễn vô cùng hài lòng.
Sau một ngày quay phim kết thúc, Tô Dục gỡ tóc giả trên đầu xuống, cởi hết quần áo cổ trang rườm rà trên người, trời mùa hè mà biến thành như vậy đúng là quá nóng!
“A Dục, muốn uống nước không?” Lâm Vi đi vào phòng nghỉ.
Tô Dục cười phất tay, “Không cần, em không khát. Đúng rồi, lát nữa anh muốn đi dạo thị trấn cổ với bọn họ à?” Lâm Vi cũng là lần đầu tiên tới thị trấn XX, có chút tò mò về phong cảnh cổ kính ở đây.
Lâm Vi nghe vậy dừng động tác cất ly nước, “Em không đi cùng bọn anh à?”
Tô Dục nói, “Không, em muốn về khách sạn nghỉ ngơi.”
Lâm Vi hơi không yên lòng, “Một mình em được không?”
Tô Dục bật cười, “Đương nhiên có thể, anh sắp trở thành bà mẹ rồi đó!”
Tô Dục đưa mắt nhìn mặt Lâm Vi biến thành bánh bao thở phì phì vì câu nói “Bà mẹ”, Tô Dục một thân một mình trở về khách sạn cậu ngủ lại. Chỉ là cậu vừa tắm rửa thay đồ xong đang chuẩn bị ngủ một lúc thì có tiếng chuông cửa vang lên.
Chẳng lẽ Lâm Vi về? Tô Dục nhìn đồng hồ đeo tay, hình như hơi sớm?
Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng cậu vẫn xoay người đi ra mở cửa.
“Lạc tổng?” Bất ngờ bên ngoài cửa lại là nam chủ Lạc Bắc Minh mà Tô Dục chưa gặp mặt mấy lần, trong lòng không khỏi cảm thấy sững sờ, nét mặt vẫn mang nụ cười đúng mực, “Xin hỏi ngài có chuyện gì không?”
Lạc Bắc Minh cũng không nhiều lời với cậu, ngược lại đổi khách thành chủ xông vào phòng.
“Ngài có chuyện gì vậy?” Thấy Lạc Bắc Minh đi vào trong, Tô Dục trực tiếp khép cửa phòng lại, nhưng độ cong bên môi mang ý tứ sâu xa nguy hiểm.
“Tôi muốn em!” Lạc Bắc Minh nói thẳng ra, hai mắt khóa chặt Tô Dục.
“Thật xin lỗi, tôi nghĩ tôi đã từ chối rồi, anh muốn tìm người thì nên đi tìm người khác đi.” Giọng điệu Tô Dục vẫn ôn hòa như cũ, trong lòng lại có chút khó hiểu. Xu hướng tình dục của nam chủ thay đổi từ khi nào, mấy hôm trước khi Lâm Vi nói cho cậu biết Lạc Bắc Minh giúp mình, cậu còn tưởng mình nghĩ sai đâu đó, hôm nay xem ra, chẳng lẽ trái đất đảo lộn rồi ư?
Trong lúc Tô Dục đang suy tư, đột nhiên bị một sức mạnh đẩy lảo đảo vài bước, chờ cậu lấy lại tinh thần mới phát hiện cậu đã bị Lạc Bắc Minh vây trong cánh tay và bức tường, đây là muốn chiếm đoạt? Tô Dục nhíu mày.
Vẻ mặt Lạc Bắc Minh có chút không kiên nhẫn, “Sao, Lý Thụy có thể chạm còn tôi thì không thể chạm vào à?”
“Hình như anh hiểu lầm gì đó.” Mặc dù dưới tính huống rất bất lợi cho mình như thế này, nét mặt Tô Dục cũng không xuất hiện chút bối rối nào, “Tôi và chú ấy…..”
“Em vẫn nên nghe lời chút đi.” Lạc Bắc Minh trực tiếp cắt ngang lời cậu, khí thế trên người càng lạnh thấu xương, “Trên đời này còn chưa có thứ gì mà tôi muốn nhưng lại không chiếm được.” Nói xong, anh bỗng dựa sát đầu vào, trực tiếp hôn lên làn môi mỏng mê người mà trong đầu anh hiện lên rất nhiều lần.
Động tác của Lạc Bắc Minh ngang ngược và thô bạo, mang theo khí thế không thể kháng cự, Tô Dục nhíu mày, cậu và nam chủ quả thực chính là ông nói gà bà nói vịt, hoàn toàn nói không thông! Bản thân cậu cũng chẳng phải là người hòa nhã, đối mặt với Lạc Bắc Minh vô lễ, vẻ mặt cậu đột nhiên trở nên sắc bén.
Lúc Lạc Bắc Minh bắt đầu lôi kéo quần áo của Tô Dục thì thân thể anh đột nhiên cứng lại, rõ ràng cảm nhận được vật gì đó chống dưới bụng mình (Có ai hiểu sai không? – Lê Ương), mà cảm xúc như vậy…. Anh nhìn xuống, quả nhiên, chống vào anh là một khẩu súng màu bạc tinh xảo.
“Dường như tôi xem nhẹ em rồi.” Lạc Bắc Minh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tô Dục.
Độ cong bên môi Tô Dục càng sâu hơn, “Lạc tổng, tốt nhất đừng nên lộn xộn, ngộ nhỡ tôi căng thẳng quá làm Lạc tổng bị thương thì không hay.”
Nhìn người đàn ông ngày trước ôn hòa bây giờ toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm, Lạc Bắc Minh không chút nghi ngờ chỉ cần mình hơi có hành động thiếu suy nghĩ thì đối phương sẽ bóp cò súng. Nhưng tiếp xúc với tình huống nguy hiểm như vậy, anh cũng không lộ vẻ lo lắng, thậm chí trong lòng còn có chút vui mừng, người đàn ông này, vốn nên có bộ dạng như thế này.
Lạc Bắc Minh buông Tô Dục ra, giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng, “OK, coi như tôi thua.” Sau đó lùi về sau mấy bước.
Tô Dục hài lòng nhìn Lạc Bắc Minh lùi về sau đi ra khỏi phòng, chỉ là súng trong tay vẫn chỉ vào đối phương như cũ, mãi đến khi Lạc Bắc Minh ra khỏi phòng đóng cửa lại, mới cất súng về.
Hình như cậu vừa gây rắc rối, Tô Dục ngồi trên sofa khẽ thở dài một tiếng, với tính cách của Lạc Bắc Minh, cậu mới không tin đối phương thật sự sẽ thu tay lại đâu.
Nhưng, Tô Dục vuốt ve khẩu súng mà ba đưa cho, khẽ cười, cậu cũng không thèm sợ.
***************************************
Sau khi Lạc Bắc Minh rời khỏi phòng Tô Dục cũng không về thẳng nhà mà tới phòng tổng thống trong khách sạn, mở laptop trực tiếp gọi video cho thư ký Kỷ Hàn Phong.
“Giúp tôi điều tra bối cảnh Tô Dục một chút.” Lạc Bắc Minh dặn dò, từ khi thấy Tô Dục có thể mang theo súng thì biết cậu không thể nào là ngôi sao bình thường được.
Kỷ Hàn Phong gật đầu xác nhận, chỉ vài phút sau khi nhận mệnh từ Boss nhà mình đã có báo cáo, “Lạc tổng, ngoại trừ tài liệu về từ khi Tô Dục xuất đạo tới nay thì không còn tin tức nào khác, hoàn toàn không điều tra được gì về thân phận của cậu ấy.”
Lạc Bắc Minh nhíu mày, đương nhiên anh không nghi ngờ năng lực của Kỷ Hàn Phong, hơn nữa với mạng lưới tình báo của nhà họ Lạc, trên đời này thiếu chuyện gì là anh không điều tra ra.
“Tô Dục….” Lạc Bắc Minh khẽ khàng nỉ non, “Tô Dục, Tô, Tô….” Chẳng lẽ Tô là nhà họ Tô? Hình như trong nước, cũng chỉ có nhà họ Tô mới có thực lực đứng đầu hắc đạo.
Khóe môi Lạc Bắc Minh cong lên, trong mắt lộ vẻ như thợ săn tìm thấy con mồi.