Mộ Thiên Thanh trợn to hai mắt, nhìn khuôn mặt đưa gần mình đã không có
khe hở, cô không ngừng giãy giụa nhưng bản lĩnh ngày thường vẫn lấy làm
kiêu ngạo ở trước mặt người đàn ông này giống như trở nên vô dụng, anh
luôn có thể nhìn ra mỗi ý định của cô, ngăn chặn trước động tác của cô.
"Ưmh. . . . . ."
Trong lòng Mộ Thiên Thanh đột nhiên uất ức, gắt gao cắn răng nhìn chằm
chằm người đàn ông tàn sát ở trên miệng cô, bởi vì giãy giụa, chóp mũi
bọn họ vô ý chạm vào nhau, hơi thở của nhau cũng nhe rất rõ ràng. .
Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên bất động nhưng cũng không có rời khỏi môi của Mộ Thiên Thanh, hai người cứ giằng co như vậy. . . . . .
Mộ Thiên Thanh thẹn quá thành giận, đẩy ra Lãnh Tĩnh Hàn, nghĩ cũng
không nghĩ, một cái tát đánh vào mặt của Lãnh Tĩnh Hàn. . . . . . Đáng
tiếc, lần nữa bị Lãnh Tĩnh Hàn bắt được cổ tay.
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn cô có vẻ tức giận, khóe môi vẽ lên đường cong tà mị,
anh nắm tay Mộ Thiên Thanh chậm rãi buông xuống theo cô, lạnh nhạt nói:
"Nhớ kỹ, tôi không thích cô gái quá thô lỗ, hơn nữa. . . . . ."
Lãnh Tĩnh Hàn dừng một chút, con ngươi sắc bén rũ xuống quét nhẹ qua
chân của Mộ Thiên Thanh, nói tiếp: ". . . . . . Không thích cô gái đá
tôi, biết không?"
Nói lời cuối cùng, ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn vừa nhấc lên, hai luồng sáng
lạnh lùng sắc bén bắn về phía Mộ Thiên Thanh, trong nháy mắt Mộ Thiên
Thanh cảm thấy lòng bàn chân lạnh lẽo, ánh mắt ấy giống như hơi lạnh tới từ địa ngục.
"Vậy cũng mời nhớ kỹ, không nên trêu chọc tôi, nếu không. . . . . ." Mộ
Thiên Thanh cắn răng nghiến lợi nói từng chữ từng chữ: ". . . . . . Tôi
tuyệt đối sẽ không khách khí!"
Lãnh Tĩnh Hàn buông tay Mộ Thiên Thanh, nhìn Mộ Thiên Thanh bằng nửa con mắt, rõ ràng trên khuôn mặt lạnh nhạt xa cách nở nụ cười nhàn nhạt
nhưng bởi vì nụ cười này, trong nháy mắt làm cho người ta cảm thấy giống như ánh mặt trời buổi sáng. . . . . .
"Anh cười cái gì?" Mộ Thiên Thanh cảm thấy cùng người đàn ông này ở chung một chỗ, cô luôn dễ dàng mất tỉnh táo.
"Ngược lại tôi muốn xem. . . . . . Cô đối với tôi không khách khí như
thế nào!" Lãnh Tĩnh Hàn dừng cười, một tay đè Mộ Thiên Thanh ở trên
tường, môi mỏng lấn tới. . . . . .
Lần này, không ngờ Mộ Thiên Thanh không có giãy giụa, cô chỉ cắn răng
nhìn khuôn mặt càng ngày càng gần, hơi thở bởi vì tức giận mà trở nên
nặng nề.
Lúc môi mỏng Lãnh Tĩnh Hàn sắp dán lên môi của Mộ Thiên Thanh đột nhiên
ngưng động tác, khẽ cau mày không dễ nhận thấy, cô gái này đang chơi
chiến thuật tâm lý với mình đấy. . . . . .
Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi đứng lên, con ngươi sắc bén cũng không có buông
tha Mộ Thiên Thanh, ánh mắt chợt lóe lên rồi biến mất, "Đã giúp cô vượt
qua tay, thuê phòng. . . . . . đón tiếp người, chúng ta xem như quen
thuộc. . . . . ."
Theo lời của anh, mặt của Mộ Thiên Thanh lúc trắng lúc xanh, "Người nào
muốn anh vượt qua tay, người nào muốn anh thuê phòng, người nào muốn anh đón tiếp người. . . . . ."
Lãnh Tĩnh Hàn ý bảo nói tiếp, Mộ Thiên Thanh cắn cắn môi, sau đó, nắm
chặt hai quả đấm, không nói hai lời, liền đánh về phía Lãnh Tĩnh Hàn. . . . . . động tác điêu luyện, quyền phong sắc bén, mỗi một động tác đều
mang một luồng gió mạnh mẽ quét về phía Lãnh Tĩnh Hàn.
Đáng tiếc, mỗi một quyền của cô cũng rơi vào khoảng không, thậm chí, ngay cả quần áo của Lãnh Tĩnh Hàn cũng không chạm trúng.
Giờ phút này, ánh mắt của Mộ Thiên Thanh càng lúc càng lạnh lẽo, dùng cả tay chân, mạnh mẽ đánh nhau hoàn toàn phát huy bản lĩnh của một cảnh
sát tổ hành động nên có, giờ phút này cô hoàn toàn quên mất trên người
mình mặc áo ngủ làm lộ ra vóc người bên trong không bỏ sót. .