Nhịp tim của Mộ Thiên Thanh đột nhiên ngừng lại, cô nhìn Thượng Quan
Mộc, thấy gương mặt anh nghiêm túc cũng không có một chút ý đùa cợt,
trong lúc nhất thời sững sờ ngay tại chỗ.
"A Mộc, cha của con bảo con qua đó!"
Âm thanh của Trì Uyển lập tức cắt đứt giằng co giữa hai người, Thượng
Quan Mộc âm thầm than nhỏ, nhịn lâu như vậy, muốn tìm lúc thích hợp thổ
lộ, cuối cùng lại chọn lúc không nhất thích hợp như vậy.
Thượng Quan Mộc liếc nhìn về phía Thượng Quan Địch, tất cả đều là quan
chức cấp cao, dời ánh mắt nhìn Mộ Thiên Thanh nói: "Anh đi sang một
chuyến, em đến khu nghỉ ngơi chờ anh. . . . . . Hả?"
Mộ Thiên Thanh âm thầm tự giễu, di dời ánh mắt nhìn thấy Trì Uyển vẫn còn đứng đó, ngượng ngùng muốn đi khỏi.
"Cô lui tới với A Mộc từ bao giờ?" Trì Uyển lạnh giọng hỏi, trên mặt không che giấu chút nào khinh bỉ.
"Dì hiểu lầm rồi, hôm nay cháu chỉ là bạn gái tạm thời của Thượng Quan !" Mộ Thiên Thanh trả lời, cô không muốn gây chuyện.
Trì Uyển nghe vậy, cười nhạo một tiếng, "Thân phận của A Mộc, một cảnh
sát nhỏ như cô không với tới, cô nói ‘tạm thời’ là tốt rồi, tốt nhất
không cần ảo tưởng!"
Mộ Thiên Thanh cau mày, đối với lời nói của Trì Uyển có chút tức giận
nhưng dù sao đối phương cũng là mẹ của Thượng Quan Mộc, cô chỉ có thể
nhẫn nhịn, dối trá nhếch khóe miệng, Mộ Thiên Thanh cười như không cười
nói: "Cám ơn dì nhắc nhở! Xin lỗi không tiếp được!"
Mộ Thiên Thanh không đợi Trì Uyển nói gì, xoay người đi tới khu nghỉ
ngơi, cô sợ mình dừng lại thêm một khắc, sẽ không nhịn được làm ra
chuyện mình không cách nào khống chế.
"Thật không có lễ phép !" Trì Uyển tức giận xanh mặt.
"Dì!" Không biết Lam Nhu đến bên cạnh Trì Uyển từ lúc nào, giọng nói mềm mại, "Bị những thứ không có giáo dục chọc tức không đáng giá. . . . .
."
"Cô nói người nào không có giáo dục?" Mộ Thiên Thanh đột nhiên dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lam Nhu.
"Người nào lên tiếng trả lời. . . . . . Tôi nói người đó!" Khóe mắt Lam
Nhu xếch lên nhìn Mộ Thiên Thanh, đáy mắt đầy khiêu khích.
Mộ Thiên Thanh cười lạnh xì một tiếng, "Tại sao có con chó sủa ở chỗ này!"
"Cô. . . . . ." Sắc mặt của Lam Nhu thay đổi nhưng trong nháy mắt cô khôi phục dáng vẻ nhu nhược.
Sắc mặt của Trì Uyển cũng không tốt, "Quả nhiên là không có dạy dỗ, coi
như toàn thân mặc hàng hiệu cũng không che giấu được thô tục ở bên
trong!"
"Thiên Thanh. . . . . ." Lãnh Tĩnh Hàn bưng một ly rượu đỏ trong tay đột nhiên đi tới, lúc Mộ Thiên Thanh đang muốn phát tác, hết sức tùy ý nắm
bả vai cô, trong ánh mắt ngạc nhiên của cô nhìn anh nhếch môi cười cười, "Tới đây lúc nào? Tới cũng không nói cho anh. . . . . ."
Trong lời nói êm ái không che giấu chút nào cưng chiều, anh nhìn Mộ
Thiên Thanh, khóe miệng vẫn cười nhưng là tay ôm lấy Mộ Thiên Thanh lại
dùng sức, hai người âm thầm so tài.
Mộ Thiên Thanh muốn tránh thoát lồng ngực Lãnh Tĩnh Hàn nhưng rõ ràng
nhìn như tay tùy ý đắp lên vai vẫn không tránh được, cô lại không thể có động tác lớn, cuối cùng, chỉ có thể thỏa hiệp với Lãnh Tĩnh Hàn, sau đó giả vờ cười nói: "Em vừa tới! Vừa đúng gặp dì nói chuyện vài câu. . . . . ."
Diễn trò sao! Ai không biết. . . . . .
Lãnh Tĩnh Hàn âm thầm cười lên, hoàn toàn không thấy lửa giận trong đáy
mắt của Mộ Thiên Thanh, lúc nhìn về phía Trì Uyển, nụ cười trên mặt biến mất thay vào đó là lạnh nhạt và xa cách, "Thiên Thanh không có quấy rầy đến Trì đổng chứ?"
"Dĩ nhiên không có!" Khác với vẻ lạnh lùng châm biếm, Trì Uyển cười hết
sức tự nhiên, giống như chuyện mới vừa rồi không có xảy ra, "Thiên Thanh và A Mộc làm chung Cục cảnh sát, A Mộc bị cha của nó gọi đi, sợ Thiên
Thanh nhàm chán, tôi đến nói chuyện với cô ấy một chút!"
Trì Uyển nhìn người đàn ông làm mưa làm gió trong giới kinh doanh đang
đứng ở trước mặt, lúc nào cũng nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta rất lạnh
lùng, có ai nhìn thấy cậu ta cười như vậy?
Mộ Thiên Thanh là một cảnh sát nhỏ, làm sao có quan hệ với sát thủ máu lạnh trên thương trường Lãnh Tĩnh Hàn. . . . . .
Trì Uyển suy nghĩ thoáng chốc, giả bộ tò mò cười hỏi: "Không biết Thiên Thanh và Lãnh Thiếu là . . . . ."