Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé

Chương 123: Rút Người Ra





“Anh giam lỏng tôi.”
“Em có thể đi dạo phố, mua sắm đồ, cũng có thể cùng bạn bè ăn cơm nhưng điều kiện bắt buộc là phải để người của tôi đi sau âm thầm bảo vệ.

Tôi không hy vọng người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác đụng phải, cho dù là một đầu ngón tay cũng không được.

Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau trở về Nam Châu.” Anh bá đạo tuyên bố.
“Chúng ta phải lén lút đi sao?”
“Không, chút chuyện nhỏ này không làm khó được tôi.”
Nói xong Lữ Trị gọi điện cho thủ hạ của mình.
“Sáng sớm mai tôi muốn thấy phi cơ của mình đã được đậu ở phi trường.”
Sau khi cúp điện thoại, Lữ Trị ôm cô vào trong ngực, ngửi mùi thơm trên người cô.

Anh biết từ giây phút này trở đi, cô sẽ thuộc về mình, chỉ của riêng mình thôi.

Tối nay sẽ để cho cô nghỉ ngơi thật tốt cùng thích ứng với sự có mặt của anh.

Suốt buổi tối Lữ Trị coi như giữ chữ tín, không có đụng vào cô.

Chỉ là mỗi lần nghiêng người hoặc là vừa động, anh liền tỉnh.

Điều này khiến cho Kim Tiểu Ốc rất sợ.

cô vốn chỉ muốn từ chỗ Hoa tỷ tìm một vài thứ không nghĩ tới cư nhiên lại bị chị ta bán đi.
Vốn là bất kể bị bán cho ai, cô đều có thể trốn thoát.

Nhưng kẻ mua cô lại là người cùng Hoa tỷ mua bán vũ khí.

Nên tiếp tục điều tra hay là buông tha còn phải đợi cảnh sát Vương quyết định.

Dưới sự giám sát gắt gao của Lữ trị, chỉ e ngay cả cơ hội gọi điện cho Vương Triệu Quân cũng sẽ khó khăn.
Sáng sớm ngày hôm sau, trước khi lên máy bay, Lữ Trị cho lái xe đi đến phi trường trước, còn mình thì đưa Kim Tiểu Ốc đến siêu thị mua đồ, chỉ vào mấy quầy hàng.
“Em thích gì, có thể tùy chọn.


Đối với người phụ nữ của mình tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi.”
Kim Tiểu Ốc đột nhiên cảm thấy ghét cái cảm giác này, giống như tình nhân bị người ta bao nuôi.
“Không cần.”
“Đã đến Hồng Kông rồi thì cũng nên mua vài bộ y phục cùng đồ trang sức.

Sau này khi đi bên cạnh tôi còn có cái đổi ra đổi vào mỗi dịp xã giao.”
Ý là không thể ăn mặc quá đơn giản.
Kim Tiểu Ốc vốn rất ghét Lữ Trị.

Vừa nghe hắn nói như vậy, liền biết hắn muốn phô trương thanh thế.

Vậy thì đừng trách cô ác, hàng hiệu đúng không…
Đi tới trước quầy bán đồ trang sức, tùy tiện chỉ vào viên trân châu lớn nhất trong tủ kính.
“Tôi muốn nó.”
Biết rõ tính cô vẫn còn rất trẻ con, Lữ Trị cũng không có tức giận.

Đối với người phụ nữ mình đã chờ đợi nhiều năm, anh tuyệt đối có kiên nhẫn, đem một tấm thẻ đưa cho nhân viên phục vụ.
“Gói lại.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.