Mộc ba cau mày: "Con xác định con làm được chứ?"
Ban đầu khi nhận nuôi cô chỉ vì muốn giải xui cho con trai chứ không nghĩ tới sẽ để cho cô thừa kế phố Tam Hoàng.
Cô mới chỉ mười bảy tuổi, không mang theo vũ khí có thể làm gì? Phố Tam Hoàng không phải nơi vui đùa, đứa trẻ này do ông nuôi lớn nên ông biết nó không giống những đứa trẻ khác, có chí khí, có tiền đồ.
Vừa đến phố Tam Hoàng đã có chuyện.
Từ trong một ngôi nhà, một người đàn ông đi về phía Mộc ba, vội vàng nói: "Mộc gia, ngài đã tới, hôm nay có một con thỏ con tới đập phá tiệm của tôi, tự xưng là con trai của Đậu gia ở thành Bắc, tôi không đối phó được, cậu ta vẫn còn ở trong tiệm không chịu đi, uống say đang nằm ở trong phòng bao.
Mộc gia, ngài xem làm thế nào?"
"Tiểu Ốc, con đi xử lí đi".
Mộc ba liếc mắt nhìn Tiểu Ốc.
"Vị này là?" Lúc này người đàn ông mới nhìn thấy một cô bé khoảng 17 tuổi đứng sau lưng Mộc ba, khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp.
Cô bé có thể làm gì được?
“Đây là Kim Tiểu Ốc, con nuôi của tôi.
Sắp tới con bé sẽ thay tôi quản lí sự vụ của phố Tam Hoàng.
Tiểu Ốc, chào hỏi Triệu tiên sinh đi, ông ấy là chủ KTV Khát vọng”.
"Chào ông, Triệu tiên sinh!" Tiểu Ốc ngẩng đầu cười với Triệu tiên sinh.
"À, chào cô".
“Phiền ông dẫn đường cho tôi”.
Tiểu Ốc không kiểu cách nói.
Triệu tiên sinh liếc nhìn Mộc ba, thấy Mộc ba không lên tiếng, nên đi trước dẫn đường.
Tiểu Ốc vội vàng đi theo, khí thế không thua kém Triệu tiên sinh.
Cô đang mặc quần lỡ, chứ nếu là quần dài ống loe thì chắc ống quần đã bị gió thổi bay phần phật rồi.
Xuyên qua đại sảnh đèn mờ mờ sáng, lên phòng hát tầng 2, Triệu tiên sinh sai người mở cửa, chỉ vào người say khướt nằm trên ghế sofa với cô: “Là cậu ta”.
“Các ông đi ra ngoài trước đi! Nhân tiện đóng giúp cái cửa”.
Tiểu Ốc đi đến, liếc nhìn mặt mũi, dáng dấp hắn.
Một cậu nhóc khoảng 18 tuổi, mặt trái xoan, da trắng mịn, tóc vàng, hơi dài, tai xỏ khuyên nhìn kiêu ngạo, nhưng lại giống như tiểu tình nhân.