"Các anh yên tâm, tôi chỉ muốn anh trai tôi".
Tiểu Ốc lôi Vương què ra cổng, nói với Hắc Cẩu: "Mau tới đây giúp tôi đem ông ta lên xe".
Hắc Cẩu không ngờ một cô nhóc như cô lại có hành động liều lĩnh như vậy, lập tức đến giúp cô một tay lôi lão lên xe, những người khác cũng phối hợp mở cửa xe tiếp ứng.
Thủ hạ của lão không dám manh động, chỉ khi xe đi được một đoạn khá xa mới móc súng ra bắn lấy lệ.
Chiếc xe đi ra khỏi phạm vi thế lực của Vương què, đến một bãi đỗ xe bí mật thì dừng lại, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Ốc vung tay đấm mạnh vào bụng lão: "Nói, đại ca tôi ở đâu?"
"Tôi sẽ không nói cho cô biết".
Vương què hừ lạnh, lão sợ mình nói ra rồi thì cái mạng này sẽ không giữ được nữa.
"Ông yên tâm đi, tôi không giết người, nhưng tôi không bảo đảm ba tôi có thế hay không.
Nếu ông không nói thì tôi không còn cách nào khác đưa ông đi gặp ba tôi".
Vương què không động đậy.
Bỗng điện thoại trên người lão đổ chuông, Tiểu Ốc lấy ra nghe: "Alo".
"Tôi là Lục Thông, thủ hạ của Vương gia, chỉ cần cô giết chết Vương gia rồi đưa đầu lão tới đây cho tôi, tôi sẽ thả đại ca cô ra ngay, thế nào?"
"Tại sao?" Biến cố làm cho Tiểu Ốc kinh ngạc.
"Tôi không muốn cả đời làm chó".
"Được, chờ điện thoại của tôi".
Tiểu Ốc cúp máy, quay sang nói với Vương què: "Thủ hạ của ông nói muốn ngồi lên đầu ông, muốn tôi giết chết ông để đổi lấy anh trai tôi, ông có ý kiến gì không?"
Vương què vẫn nghiêm trang: "Thủ hạ của tôi sẽ không như vậy".
"Vậy tôi sẽ lấy đầu ông đi thử xem thế nào, ông nhất định phải ép tôi sao?" Tiểu Ốc không muốn giết người, bởi vì cô cho rằng con người ai sẽ có lúc phạm lỗi, rất nhiều sai lầm có thể sửa, nhưng giết người thì không, người chết là hết, không thể cứu vãn được nữa.
Cho nên cô không muốn giết người, kể cả kẻ cùng hung cực ác đi nữa cũng không muốn.