Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận

Chương 44: Rất lo lắng



"Tôi bị bệnh". Tiểu Ốc chậm rãi nói.

"Ở đâu? Nghiêm trọng không? Anh tới ngay lập tức".

Tiểu Ốc quay sang hỏi Mộc ba và Mộc mẹ địa chỉ bệnh viện, sau đó nói cho Đậu Diệc Phồn biết, nghe xong Đậu Diệc Phồn nói: "Chờ anh 20', anh đến ngay".

Tiểu Ốc cúp điện thoại, nói với Mộc ba và Mộc mẹ: "Con tỉnh rồi, có thể xuất viện được không"?

"Nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, Đậu Diệc Phồn tới đây con đừng nói cho cậu ta biết chuyện con tự sát đấy, không tốt cho cả hai bên". Chủ yếu là sợ Đậu gia vì việc này mà nổi giận, lão họ Đậu âm tình bất định, nếu biết Tiểu Ốc tự sát chứ không chịu gả cho con trai ông ta thì chắc chắn ông ta sẽ rất tức giận, nói không chừng muốn mượn gió bẻ măng. Mặt khác Tiểu Ốc không thể về nhà được, Mộc Trạch Khải đã nói, nếu Tiểu Ốc ở nhà thì nó tuyệt đối không về nhà, nó ở bên ngoài sẽ không tốt, nên chỉ có thể để Tiểu Ốc chịu uất ức ở lại bệnh viện thêm vài ngày.

"Vậy được! Con tự lo được, ba mẹ mệt rồi nên về nhà nghỉ ngơi đi. Con ở đây một mình được".

Mộc ba không yên lòng: "Một mình con ở đây đợi thằng nhóc họ Đậu gia tới, làm sao ba yên tâm được"?

"Không sao đâu ba, nếu như có xảy ra đánh nhau thì thân thủ Đậu mỹ nhân tốt hơn con nhưng cậu ta sẽ nhường con, cho nên không có việc gì đâu ba". Tiểu Ốc khẳng định, so sánh giữa Mộc Trạch Khải và Đậu mỹ nhân thì mặc dù Đậu mỹ nhân ái nam ái nữ nhưng cậu ta có vẻ đối xử với cô tốt hơn, ít nhất cung khẩn trương tới thăm cô, còn tên khốn Mộc Trạch Khải thì chẳng có gì cả.

Mộc ba gật đầu, nhờ y bác sĩ để ý quan tâm chăm sóc Tiểu Ốc thật tốt, sau đó cùng Mộc mẹ rời bệnh viện. Tiểu Ốc một mình trở về phòng bệnh, bật đèn lên, cảm thấy rất cô đơn. Nhưng cô buồn không bao lâu vì Đậu Diệc Phồn đến rất nhanh, chẳng nhưng cậu đến mà cậu còn dẫn theo rất nhiều thủ hạ đến.

Cửa phòng bệnh không khóa, Đậu Diệc Phồn khẽ đẩy cửa, nhìn thấy cô nhóc hoạt bát thường ngày vẫn chạy nhảy giờ ngôi yên lặng trên giường bệnh, sắc mặt xanh xao, bộ dạng yếu ớt, một bụng hỏa nhất thời biến mất hơn phân nửa, thì ra cô bị bệnh thật chứ không phải là hù dọa cậu, cũng không phải là lấy cớ. Trên đường chạy đến đây, cậu vừa lo lắng lại vừa nghĩ hay là cô lừa cậu. Cậu lấy một cái ghế mang tới ngồi cạnh cô, vì cậu đến tiền hô hậu ủng thế nên làm kinh động tới hộ sĩ trực đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.