Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 158: Khắc khẩu [2]



Ai có thể nói cho anh biết, đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Sao Cảnh Hảo Hảo lại đi cùng Lương Thần?

Thẩm Lương Niên dùng sức nắm tay lái, qua nửa ngày, anh mới hơi khôi phục một chút lý trí, nhìn Cảnh Hảo Hảo, mở miệng, gọi: “Hảo Hảo......”

Người quen thuộc, giọng điệu quen thuộc.

Ở trong mộng của cô, trăm chuyển ngàn xoay qua vô số lần.

Người đàn ông thoạt nhìn, vẫn soái khí mê người giống như trước, thậm chí giọng điệu gọi tên cô cũng không có chút biến hóa, mang theo một chút thương tiếc.

Nhưng lại gọi Cảnh Hảo Hảo đến suýt nữa đau cúi người.

Cảnh Hảo Hảo há miệng lớn, còn chưa phát ra tiếng nào, Lương Thần đột nhiên nhấn mạnh ga một cái, xe như là tên rời cung, nhanh chóng lái đi.

Gương mặt Thẩm Lương Niên như một trận khói, nhanh chóng biến mất, biến thành cảnh đêm thành phố Giang Sơn.

Một màn vừa rồi, giống như là một trận ác mộng, chợt lóe lên.

Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trong xe, vẫn duy trì tư thế nhìn ra bên ngoài như cũ, ánh mắt của cô lại rơi ở trên kính chiếu hậu.

Cô nhìn thấy, rõ ràng đã muốn đèn xanh, xe Thẩm Lương Niên vẫn dừng tại chỗ.

Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm gắt gao kính chiếu hậu, vẫn nhìn xe Thẩm Lương Niên dần dần nhỏ đi, cuối cùng biến mất ở trong xe đến xe đi trong đường phố, ánh mắt của cô, vẫn không chớp động như trước.

Đèn nê ông đủ mọi màu sắc ngoài cửa sổ chiếu vào trên mặt cô, càng nổi bật sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của cô.

Gió theo tốc độ xe, đánh vào trên mặt của cô, ẩn ẩn đau.

Cô giống như là không có cảm giác, chỉ ngồi trầm mặc mà lại cứng ngắc như vậy, giống như một người đầu gỗ.

Chỉ có Cảnh Hảo Hảo biết, đáy lòng của cô đã sớm bị bi thương thật lớn cắn nuốt.

Bi thương này, như là một tấm lưới bền chắc, rậm rạp bao phủ cô, khiến cho cô không có chỗ để trốn.

Đáy lòng cô biết, lúc này đây chính mình và Thẩm Lương Niên, đã thật sự hoàn toàn xong rồi.

Trước đây, đáy lòng cô cũng biết, chính mình theo Lương Thần, có thể đã không còn hy vọng với Thẩm Lương Niên, nhưng mà trong xương của cô, thế nào cũng không chịu nhận mệnh, thậm chí cô còn vọng tưởng, chính mình có thể lén gạt Thẩm Lương Niên, chờ Lương Thần ghét bỏ chính mình, cô lại có thể trở lại bên người Thẩm Lương Niên.

Nhưng hiện tại...... Cô ngay cả tư cách vọng tưởng cũng không có.

Giống như là có một cái túi gió thổi không lọt bao trùm đầu của cô, khiến cho cô không thể hô hấp, thậm chí trái tim cũng giống như sắp không thể đập nữa.

Cảnh Hảo Hảo cứ im lặng đắm chìm ở trong thế giới bi ai của mình như vậy, mãi cho đến khi Lương Thần nhanh chóng lái xe vào biệt thự giữa sườn núi, cô vẫn không có phát hiện gì.

Xe thắng gắp dừng lại, hung hăng dừng ở cửa chính biệt thự, Lương Thần nhìn cũng không có liếc nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái, trực tiếp đẩy cửa ra, xuống xe, đi vào trong nhà.

Thím Lâm nghe được tiếng xe, vừa mới chạy ra từ trong nhà, liền chạm mặt Lương Thần, bà cười hô một tiếng: “Thần thiếu gia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.