Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 165: Quyết đấu [1]



Cảnh Hảo Hảo tiếp nghe, mềm nhẹ “alo” một tiếng, chợt nghe được giọng nói quen thuộc của Thẩm Lương Niên truyền đến: “Hảo Hảo?”

Trái tim Cảnh Hảo Hảo, trong khoảnh khắc đó liền ngừng đập.

Cô vừa rồi còn nghĩ, sẽ là ai tìm cô, nhưng  nằm mơ cũng không có nghĩ đến, gọi điện thoại tới lại có thể là Thẩm Lương Niên.

Cảnh Hảo Hảo không ngốc, trong nháy mắt liền hiểu được, cú điện thoại này của Thẩm Lương Niên, là xác định có phải cô thật sự cùng một chỗ với Lương Thần không.

Nếu nói, lần gặp mặt hạ cửa kính xe xuống ở trên đường cái kia chính là bước đầu hoài nghi, như vậy hiện tại, chính là cuộc gọi xác thật.

Có một loại đau đớn tê liệt tùy ý xuất phát từ ngực cô, lan tràn đến đầu ngón tay nắm điện thoại của cô.

Thẩm Lương Niên đầu kia điện thoại cũng là trầm mặc, một tiếng "alo" vừa rồi của Hảo Hảo giống như là một trận ác mộng, hoàn toàn là tiếng sét đánh bên tai anh

Thẩm Lương Niên đợi hồi lâu, đều không đợi được giọng nói Cảnh Hảo Hảo truyền đến, anh mới mở miệng, giọng nói mang theo một chút run rẩy: “Hảo Hảo, em thật sự ở trong nhà của anh ta.”

Một câu, như là một hồi phán quyết, khiến cho tất cả Cảnh Hảo Hảo một lòng ích kỷ che dấu, cứ như vậy bại lộ ra ngoài.

Giải thích thiên ngôn vạn ngữ, rốt cuộc đều không thể rửa sạch dơ bẩn của cô.

Cảnh Hảo Hảo sợ đợi lát nữa, Thẩm Lương Niên sẽ tiếp tục chất vấn cô, thậm chí là chỉ trách, cho nên cô rất nhanh trực tiếp cầm điện thoại đến trước mặt mình, đầu ngón tay run rẩy nửa ngày, mới chặt đứt điện thoại,  giống như vứt bỏ một thứ đáng sợ nào đó, trực tiếp ném tới một bên.

Thím Lâm đặt điện thoại di động ở trên máy điện thoại, liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái, nhìn thấy sắc mặt của cô còn muốn tái nhợt hơn hồi nãy rẩ nhiều, cả người giống như là đã đánh mất hồn, thím Lâm không đành lòng tìm đề tài với Cảnh Hảo Hảo: “Cảnh tiểu thư, người vừa mới gọi điện thoại tới, là bạn của cô sao?”

Vừa rồi điện thoại là bà nhận, là một người đnà ông, trong lòng bà rõ ràng, hẳn là bạn trai của Cảnh tiểu thư đi.

Nếu bị Thần thiếu gia biết, bà tự tiện để cho Cảnh tiểu thư đi nhận cuộc điện thoại của người đàn ông này, chỉ sợ chờ đợi bà, sẽ không thể thiếu một trận mắng chửi.

Cảnh Hảo Hảo như là không có nghe đến, chỉ nhìn chằm chằm một mảnh hư không, ngồi ở chỗ kia.

Vừa rồi cô thương tâm khóc như là một người nước mắt, lúc này ngược lại rất im lặng, mắt cũng không có đỏ nữa.

Thím Lâm vừa bôi thuốc cho Cảnh Hảo Hảo, vừa không nhịn được tiếp tục nói: “Cảnh tiểu thư, cô đừng thấy Thần thiếu gia hung dữ, thực dọa người, thật ra Thần thiếu gia là một người ăn mềm không ăn cứng, người hầu trong biệt thự này, trong nhà có chút chuyện cần tiền, chỉ cần mở miệng với Thần thiếu gia, ngày ấy đều sẽ không nói hai lời hỗ trợ, cho nên về sau cô đừng ngốc hồ hồ cứng đối cứng với Thần thiếu gia nữa, cô va chạm với ngài ấy, đến cuối cùng,chịu tội đều là chính mình.”

Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng cúi đầu, vẫn không có lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.